Thứ Bảy, 2 tháng 2, 2013

Truyện cổ tích 2012 - CON VỊT XẤU XÍ



 


CON VỊT XẤU XÍ


Tôi biết tôi là con vịt xấu xí, tướng đi lạch bạch, bộ lông xám xịt hổng giống ai. Tiếng kêu của tôi lại còn thê thảm hơn...cạp cạp...cạp...um.
Tôi lớn lên giữa bầy gà xa lạ và ngỡ ngàng. Mấy chú gà con sao xinh thế không biết, lông nõn tơ vàng hoe. Chiếc mỏ vàng nhỏ xíu thanh thanh. Chẳng bù cho cái mỏ của tôi, vừa dài vừa to thô kệch. Cha mẹ tôi là ai, tôi nào có biết. Mà tôi đoán họ cũng xấu xí như tôi thôi, nếu không sao lại vứt bỏ tôi giữa đời .
Lớn lên giữa bầy gà con xinh đẹp, tôi thấy tủi thân mình ghê lắm, chỉ biết dấu nhẹm trong lòng thôi. Nói ra lũ gà con lại cười , lại nhạo báng cho mà xem.
- ù ù ...cạc cạc ...ù ù ...cạc cạc .

Chỉ có anh cu Bẩm, con trai Bác Hai Lúa là thương tôi nhất. Anh hay dành phần tôi những con tôm con cá nhỏ xíu xiu.Thỉnh thoảng anh vẫn chạy ra bờ ao tìm tôi .
- ù ù ...cạc cạc .
Đấy ! Anh lại gọi tôi rồi, tặng cho tôi mấy con châu chấu, là cái thứ mà tôi mê nhất đời. Tôi ì ạch chạy tới cạ mình vào chân anh. Ui chao ! Làn da anh sao ấm quá. Anh cu Bẩm rất thích ra đồng : bẫy chim, bắt cá, mò ốc . Những lúc đó tôi tha hồ chạy theo anh, rồi... cạp cạp...vui mừng theo những chiến lợi phẩm của anh. Đôi khi anh vớ được mấy con cua nhỏ xíu, đấy là phần tôi. Có khi anh bắt trọn cả ổ chim, những quả trứng chim be bé, xinh xinh như viên kẹo nhỏ lốm đốm nâu hồng, cũng của tôi nốt. Lúc nào anh cũng nhỏ nhẹ ân cần :
- Này, em ăn cho mau lớn nghe !
- Cạp...cạp, tôi dúi mỏ vào bắp chân anh nũng nịu.
Có lúc tôi bơi theo cặp sát mé xuồng anh. Có lúc tôi chui hẳn vào trong xuồng. Thỉnh thoảng anh còn cho tôi lên đùi anh ngồi cho cao ráo mà ngắm sông nước. Cũng có khi cao hứng anh lại ôm cổ tôi, để cho cái mỏ dài của tôi cạp cạp vào giữa vầng trán đẫm mồ hôi và khét nắng của anh .

Bác Hai Lúa chỉ có anh là con trai duy nhất. Anh được ưu tiên chỉ học hành không phải làm việc đồng áng nặng nhọc. Mẹ anh mất sớm, mỗi ngày đi học về anh phải vào bếp tự nấu cơm. Người nhà quê đơn giản, cứ cây nhà lá vườn cho xong. Món ăn chính mỗi ngày chỉ là cá tôm. Đôi khi anh bẫy được chim hay có con gà nào nuốt phải dây thun thì làm thịt.Một lần tôi nhìn thấy anh làm thịt con gà mà sợ buốt cả tim. Tôi trốn vào xó nhà khóc ngất, anh gọi thế nào tôi cũng không ra. Đến chiều tôi run lẫy bẫy vì đói và lạnh. Khi anh tóm được cổ tôi thì tôi đã sắp ngất. Anh ấp tôi vào lòng ngực anh để tôi được truyền hơi ấm, rồi lấy thóc và bắp cho tôi ăn . Nước mắt tôi cứ tuôn thành dòng trên tay anh. Cả đêm hôm đó anh ấp tôi mà ngủ, rồi anh thủ thỉ :
-Em là con vịt ngoan ngoãn nhất, anh không bao giờ ăn thịt em đâu, cũng không cho ba đem bán. Mãi mãi em sẽ sống bên anh, bầu bạn cùng anh nhé !
Tôi vô cùng sung sướng vì những điều anh nói, tôi lịm dần vào một giấc ngủ đầy mộng mị. Sáng hôm sau vừa nghe bác gà trống gáy te te ngoài vườn là tôi choàng mình bừng tỉnh. Tôi vươn đôi cánh soãi dài. Cạp...cạp...ủa ? Sao...tôi kỳ vậy nè ? Uý trời tôi vừa...đẻ ra...một quả trứng đầu tiên. Cạp cạp, anh cu Bẩm choàng tỉnh vì hơi nóng của quả trứng lăn vào nách anh.
- Gì dậy ta ? Ý dà da...em biết đẻ trứng rồi. Ý cha ơi ! Trứng so, ngon phải biết ...nè.
Anh đập nhẹ cho quả trứng bể vỏ rồi đưa lên miệng hút một hơi sâu tọt vào tận cổ, anh vươn vai đứng dậy - đã đời - thỏa mãn. Còn tôi, mắc cỡ muốn chết bèn lạch bạch chạy tuốt ra ao .
Chiều hôm đó anh bắt cho tôi nhiều châu châu hơn.Trong lúc tôi còn đang hí hửng với buổi tiệc châu chấu lại nghe anh khen tôi .
- Em mau lớn thật đó ! Phổng phao rồi nha. Chỉ ít nữa thôi lại biến thành con Thiên Nga xinh đẹp. Cạp cạp, tôi e thẹn dụi mỏ vào chân anh, bằng niềm vui sướng thầm kín và nổi say mê ngập lòng.
- Ý cha ơi , nhột , nhột quá chừng hà ...kha kha kha .

Bác gà trống bắt đầu làm dáng với tôi ! Đang giữa trưa mà sao bác cứ gáy ò ó o...không cho ai ngủ. Mỗi khi đủng đỉnh đi ngang qua tôi, bác cứ liếc mắt ngó nghiêng lạng qua lạng lại...thấy vô duyên dễ sợ. Xì ! Chỉ có mấy thím gà mái đẻ trứng mấy chục bận là ham bác thôi. Tôi á ? Ứ cần, dẫu bác có đỏm dáng cỡ nào...cũng chỉ là một bác gà trống thích khoe mả. Ngoại trừ tiếng gà gáy bình minh bác chẳng có gì đặc biệt. Cả ngày bác cứ lấm la lấm lét chạy theo sau mấy thím gà mái. Ghẹ mấy thím chán , bác lại quay sang ghẹo mấy chị mái tơ hơ hớ...thật là bẩn mắt.Sáng nay bác còn lười biếng thức dậy trễ, báo hại anh cu Bẩm bị trễ học. Anh cáu quá đi tìm bác mà nện cho mấy que củi, tôi còn nghe anh lẩm bẩm
- Gà trống vô tích sự, sao không gáy đúng giờ ?
Lập bập, vậy mà cũng đã cuối năm. Tết đến sớm thế à ? Chiều cuối năm cha con bác Hai Lúa cũng soạn mâm cổ để cúng ông bà. Tôi nghe bác réo anh cu Bẩm đi bắt con vịt tơ nấu cháo. Thôi rồi ! Đời tôi thế là hết ! Đã trót sanh làm kiếp con vịt thì phải chịu phận gia cầm hy sinh cho gia chủ chứ sao. Nước mắt tôi cứ lả chả ngắn dài. Sống hay chết đối với tôi cũng chẳng có gì là quan trọng. Đằng nào tôi cũng chỉ có một mình trên cõi đời này, chưa một lần biết mặt cha mẹ tổ tông mình là ai ? Anh cu Bẩm gắn bó với tôi như thế, chắc là hiểu rõ bản tính nhút nhát mè nheo của tôi. Anh hẳn biết cách ra tay nhanh gọn tránh cho tôi bớt cảnh vật vả trong đớn đau.
Cạp cạp...tôi chạy ra ao một lần cuối cùng, ngắm chiếc ao bé xinh, nơi mà tôi chỉ là một quả trứng chẳng biết trôi sông lạc chợ từ nơi nào. Rồi nhờ bụng của mấy thím gà ấp giùm để thành chú vịt con xấu xí lạc bầy . Tôi giang rộng đôi cánh trắng mơn mởn lông tơ, vẫy một lần cuối chào tạm biệt đám gà tơ, mấy thím gà mái ghẹ. Chào cả bác gà trống đỏm dáng, hỡm mình. Tôi buồn bả lê thân lạch bạch chầm chậm bước vào nhà. Thôi ! Thế cũng xong một kiếp vịt. Điều làm tôi hãnh diện nhất là lúc nào anh cu Bẩm cũng khen tôi ngoan. Người tôi lúc nào cũng sạch sẽ lông cánh trắng toát, bởi tôi thường lặn ngụp dưới ao sâu để bùn lầy nước đọng không bám vào lông tôi được. Tôi chưa bao giờ đẻ trứng ở dưới ao. Lúc nào tôi cũng tìm đến bên anh cu Bẩm, dù có chút thèn thẹn trong lòng vẫn cố tình để anh bắt được quả trứng còn nóng hôi hổi. Vì tôi rất thích tận mắt ngắm anh đập vỏ trứng rồi hút cái ọt vào bụng. Đó là một thứ hạnh phúc rất ấm áp của loài vịt .
Tôi đủng đỉnh đi lại bên anh, ngước đôi mắt buồn thấu cáy ngắm mặt anh một lần cuối cùng. Lạ quá - anh chẳng giống chút nào một tên đồ tể. Anh nhìn tôi bằng đôi mắt bao dung.
- Em cứ ngoan vậy à ?
- Cạp cạp, tôi dụi mỏ mình một lần cuối vào bắp chân rám nắng của anh. Tôi hít lấy cái mùi da thịt đã quá ư quen thuộc...ừ nhỉ, một lần cuối cùng...tôi nhắm mắt...đợi chờ ...
- Tía à , đây là con vịt dễ thương nhất của con. Con không bao giờ làm thịt nó đâu, là bạn con mà tía.
- Không mần thịt nó lấy gì cúng ông bà mậy ?
- Ngoài sân còn thiếu gì gà, tía muốn con nào cũng được .
- Nhưng mấy con gà đó đang nằm ổ mà.
- Thì tía cứ bắt con gà trống đi !
- Bắt con gà trống ? Còn giống đâu nữa, thằng !
- Thì con đi chợ huyện mua lại cho tía mấy con gà giò khác. Đằng nào thì cũng phải đi bán mấy bao lúa. Tía ơi, con gà trống đó già rồi, lại biếng nhác gáy không đúng giờ làm con cứ bị trễ học.
Tối hôm đó tôi nghe bác Hai Lúa vừa ăn cháo gà vừa cằn nhằn
- Đồ gà dịch gì...thịt dai nhách !
Rồi anh cu Bẩm lại thỏ thẻ .
- Tía ơi con muốn tía hứa với con một điều...
- Gì dậy con, mầy biết tía chỉ có mình mầy...
- Con vịt đó là bạn con nha tía. Ngày nào nó cũng cho con một trứng tươi ngon lành. Tía đừng bao giờ đem bán hoặc làm thịt vì bất cứ lý do gì, ha tía ? Tía hứa chắc nha !
- Ừm...cha cái thằng quỷ này. Ngày nào mày cũng hút trứng sống...hèn chi ! Lúc này thấy cao to bảnh bao dữ à hén. Vậy mà hổng chịu nói sớm, làm tía tưởng con vịt đó bị...tịt...hổng biết đẻ trứng chớ...thằng quỷ !

Đêm cuối năm, không trăng trời tối bưng tối bít. Nhưng điều đó nào có nghĩa lý gì đâu, bởi trong lòng tôi lúc này chỉ có đốm lửa từ mắt anh cu Bẩm là sáng trưng, sáng hực như ánh trăng rằm. Xuân ơi cứ từ từ mà tới nhé ! Nhâm Thìn , nhâm Tỵ gì cũng được . Bởi tôi biết từ đây, số phận tôi một con vịt xấu xí dẫu chẳng bao giờ được biến thành Thiên Nga, lại là một con vịt may mắn nhất, hữu ích nhất và đáng yêu nhất .
Tiếng pháo nhà ai...nổ đì đùng ? Uả, hông phải ! Miền quê hẻo lánh đâu có ai đốt pháo. Nhịp tim tôi đấy thôi, trái tim của một con vịt tơ đầy mộng mị cứ rộn rã giập từng hồi...từng hồi. Trời hửng sáng hồi nào hổng hay ta. Vậy là năm mới đã đến ! Chúc mừng năm mới nhé !
Và tôi , một chú vịt con lạc loài , xấu xí đang ôm cả mùa xuân vào lòng.

Xuân Nhâm Thìn - Mưa phố núi


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét