Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2013

thơ - KHẮC HỌA MỘT NỖI BUỒN





Khắc họa một nỗi buồn


Nếu đem khổ đau tạc vào vách đá
chờ thời gian phủ rêu phong.
Nàng Tô Thị không còn lẻ bóng
Trăng có tỏa sáng các mỹ nhân không ?

Gom hết buồn nhân thế thả sông
Nước mặn đắng loài thủy tộc chết hết.
Con đò nào đưa được sáo sang sông
Ai biết chăng, sông nước sẽ đổi dòng ?

Nếu mẹ không hoài thai em từ nước mắt.
Em làm sao khắc họa được nỗi buồn ?
Như con quốc gọi chiều_giữa mênh mông sóng biếc.
Chẳng có dân tộc nào_nuốt trôi nhục lưu vong.

Mưa phố núi 24012013




3 nhận xét:

  1. Nỗi buồn khắc hoạ

    Tôi biết nỗi đau nào, bằng nổi nhục lưu vong.
    Nhưng cái đau từ quê nhà còn hơn thế nữa
    Nếu ta đem nổi đau tạc vào tim giửa
    Thì dẫu rêu phong, đá vẫn nghìn năm

    Nỗi buồn có thể thả sông, nhưng hờn thì vẫn câm câm.
    Chỉ khi đưa con sáo sang sông…con đò sẽ đợi.
    Khi con nước chưa đổi dòng vời vợi.
    Thì Nàng Tô Thị còn sợi rêu phong.

    Ngày xưa nếu Mẹ sinh người trong cảnh long đong.
    Thì nay nổi lưu vong buồn ghi trên mắt
    Con Quốc gọi chiều tiếng kêu quay quắt.
    Tôi gọi Người bầm thắt ruột gan.

    Quê hương này mình đã lỡ cưu mang
    Thì hãy cùng tôi tin một ngày trở lại.
    Tôi tin Người cùng tôi không áy ngại.
    Một quê hương dựng lại thương yêu.

    Thuydu

    Trả lờiXóa
  2. bài thơ hay ..có vết thương ta đau mãi trăm năm

    Trả lờiXóa
  3. Chào BATA ! Mừng bạn ghé thăm KTRE và gia nhập thành viên. Chúc vui !

    @ ThuyDu ! Cám ơn bài thơ ý nghĩa của anh.

    Trả lờiXóa