Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

chùm thơ - MỘNG XUÂN

 





MÂY TÌNH

 Đan dùm em chiếc áo mây trời
Để em vui mùa xuân vừa tới.
Anh muốn áo em thơm lụa mới ?
Nhốt dùm em con nắng hanh hao.

Anh hãy hái cho em chòm sao
Có tên là Tinh Vân Tiên Nữ.
Em muốn xem màu áo trăng sao
Có lấp lánh bằng tim hiền nữ.

Hãy chờ khi Đại Hùng đổi ngôi...
Anh sẽ thấy bầu trời vần vũ.
Anh sẽ hiểu vì sao, tinh tú ?
Xa mà gần lấp lánh mắt ai.

Chao nghiêng vạt nắng hao gầy
Mây ơi, quần tụ - chốn này, dấu xưa.

Mưa phố núi 27-2-2012





DU XUÂN

Trái tim anh đâm chồi mới ,
có nảy lộc tình nụ xanh?
Nụ hôn vờn thơm tóc rối ,
có dỗ em giấc mộng lành.

Xua đi những cơn mê cũ
để ngày nắng mới thêm trong.
Hồn em vẫn nuôi mộng mị ,
đằng đẳng khát khao cháy lòng.

Hãy ru hồn em điệu gió
cùng lời tình tự giao xuân.
Hãy sưởi lòng em con nắng ,
Mùa xuân trãi nắng chập chùng.

Sông đời chảy qua muôn lối...
Lặng lờ êm ả...dòng trôi.
Hờ hững ung dung nhường lối ,
Làn mây lơ lững giữa trời.

Mưa phố núi 9022012
 
 
 
Giấc Mơ

Trong giấc mơ em,
Anh là anh nguyên si như thế !
Chỉ có em đẹp hơn rất nhiều
Cao thêm chút và xinh hơn nữa.

Làn tóc em mong manh hong nắng
Chiều nghiêng nghiêng đổ bóng anh gầy.
Con đường nhỏ bùn lầy ngập ngụa
Tiếng cười em rộn rã đường xưa.

Ta cứ thế đi cùng trời cuối đất.
Chỉ trong giấc mơ thôi anh là của riêng em
Khi tỉnh giấc bóng anh tan biến mất ,
Nhắm mắt lại thôi, em mơ tiếp giấc ngày.

Mưa phố núi 11052012



thơ - ĐẦU TIÊN




Đầu tiên


Không phải người tình
chưa thổ lộ lời yêu
Anh chẳng phải người
thèm khát nụ hôn tìm thơm bờ môi mọng.

Chưa nắm tay em một lần
chưa từng...những đụng chạm ngu ngơ.

Giữa chúng ta là thơ
là những giấc mơ đẫm màu huyền thoại.

Vì thế anh ơi, lời yêu em không thể nói !
anh chẳng phải người mở cửa trái tim em.

Anh cho em cái nhìn đầu tiên
còn nguyên hương lúa chín,
đêm trăng hạ huyền
cao dao mẹ đong đưa.

Anh dẫn em lên đồi mơ...
vẽ vào mắt em bầu trời xanh ngan ngát.
Cánh diều no gió quẫy đùa
em rạng rỡ tim xuân.

Sao nỡ bỏ em một mình ?
giữa đồi cao bạt gió.
Trò chơi ú tìm ...
em lạc anh giữa cơn mơ.

Dòng đời và thơ
vô vàn điều nghịch lý.
Em bối rối tập lãng quên đời
chỉ nhớ mỗi anh thôi.

Nắm áo anh
còn nguyên thời con gái.
Giữ lại những ước mơ
tưởng đã tan chảy tự bao giờ.

Tìm lại hồn anh xưa
những vần thơ ngọc ngà em còn nuối.
Ai biểu anh đa tình ?
cho tim em lặng thinh.

Ai biểu anh không là trời cao,
mà tay em với hoài chẳng tới.
Ai biểu hồn anh cứ phơi phới...
Xuân tàn, xuân nữa...vẫn đầu tiên.

Mưa phố núi 29092012

Thứ Hai, 28 tháng 1, 2013

thơ xướng họa - PHỐ NÚI MƯA





PHỐ NÚI MƯA


Những cơn mưa hiền hòa

trôi nhạt nhòa trong biển nhớ.
Tôi đi tìm Anh,
tìm hạnh phúc mong manh chơi vơi.

Tôi muốn hỏi cuộc đời,
rồi sẽ trôi về đâu ?
Giấc mơ đời vội vả sẽ tan mau.
Còn đâu ?
Miền ký ức xưa dịu dàng yêu dấu
Mimosa ngập ngừng - và nỗi nhớ bỗng dưng...

Làn gió nhẹ thổi chênh chao...
Hàng thông reo vi vút
Cơn mưa chiều bất chợt...
Đến - rồi đi !
Ừ nhỉ ! Còn gì trong nỗi nhớ ?
Phố núi ! Một chiều mưa lao xao.

Mưa phố núi
2011








PHỐ NÚI NAO NAO


Rơi ray rứt… hạt nhoà ! Mưa phố núi
Buồn - lững lờ một dòng trôi
Tôi tìm tôi_ tìm nụ ấm nhạt môi
Chơi vơi lạnh_ mong manh miền ký ức

Thức - nhiều đêm Người đã thức ?
Chờ - Tôi thao thức từng đêm
Nước ? Có vơi niềm khao khát
Rát ! Cõi lòng phố núi mưa.

Người về chưa,
còn đó một lối xưa.

Hạnh phúc mong manh
hỏi Người tìm thấy ?
Dã quỳ vàng ngày xưa ấy…
vẫn nở chờ Người mong thấy yêu thương

Mênh mông một làn sương
Mưa phủ mờ con dốc đứng
Dang tay tôi hứng
Những giọt tình, mưa ! Phố núi nao nao

Thuydu
26/01/2013



Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2013

thơ - HỎI





Hỏi

Tôi hỏi bông hồng trắng :
- Hương thơm đến từ đâu?
Hoa cười nghiêng nghiêng nắng,
- Từ bóng đêm ngậm sầu.

Tôi hỏi đám mây xanh :
- Bay đi đâu vội vả ?
Mây rằng hơn tất cả,
quỹ thời gian nhiệm màu.

Hỏi buồn đến từ đâu?
Sao thả sầu bốn phía.
Để nổi đau tròn trịa,
ẩn hình hạt mưa ngâu.

Màn đêm phủ xuống đầu.
Mây vội trôi hối hả...
Đóa bạch hồng, tự ngả.
Vô sắc giữa vô thường.

Mưa phố núi 1282012

 

văn - NGHỆ NHÂN

 
Phải ! anh chính là một nghệ nhân trong suy nghĩ của riêng tôi .
Tôi không ngờ ở thế kỷ 21 này lại còn một hồn thơ kỳ lạ như anh. Một hồn thơ phá cách rất ấn tượng, vừa đọc những bài đầu tiên tôi đã bị choáng. Đọc thêm nữa, lại thấy mình say sưa mê ảo như lạc vào một cõi thiên thai nào đó hư hư thực thực. Anh có nhiều bút danh khác nhau, và ở riêng mỗi trang thơ kỳ lạ tùy theo các bút danh riêng biệt, anh đã xuất nhập những vai diễn gần như không tưởng. Tôi thấy mình như cô bé Alice trong wonderland bước vào khung trời ảo mộng. Anh là ai ? tôi cố tìm và đọc hết những điều anh viết để có thể tìm cho mình một câu trả lời. Rất khó ! bởi anh giống như một con chim chiền chiện bay hết cành này qua cành khác. Tôi thử họa thơ anh, bài đầu tiên cố gắng vắt hết sức lực tư duy, những thứ mà tôi học được khi còn ngồi ghế nhà trường để họa lại thơ anh. Một loại thơ cổ kính như kinh thành Huế, một sự thách đố viễn vông cho tôi. Và điều bất ngờ gây thích thú cho tôi rất nhiều là anh họa lại. Những vần thơ ngớ ngẩn ngốc nghếch của tôi xứng với tầm vóc thơ anh sao ?

Không cần biết nhiều ! tôi cứ lao đầu theo những vần thơ bay nhảy của anh. Anh có thể rất cô đơn cần người để họa, hoặc thấy thích những vần thơ trong sáng tự nhiên của tôi hoặc chỉ đơn giản giải sầu. Mỗi bài thơ tôi họa theo anh thì anh họa lại 3,4 bài ,dĩ nhiên là với những thân phận khác nhau .Không phải anh làm thơ đâu mà là nhả ...thơ, những sợi tơ vàng óng ánh. Có khi anh là một cô gái Huế nhu mì thướt tha, khi làm một lãng tử đa tình. Có khi lại làm một phiến đá ưu tư trầm mặc .Tôi nhận ra nổi đam mê cực kỳ ẩn chứa trong thơ anh. Anh yêu thơ như hơi thở vậy, anh không sống được nếu không được làm thơ. Phải không anh ?

Tôi bị cuốn theo dòng trôi của thơ anh, có lúc tưởng như bị ...đuối vậy. Ảo hay thực ? tôi không còn nhận ra. Trời ơi ! vậy thì tôi là ai ? và anh nữa, anh là ai ?

Trong thi đàn ai cũng ngầm hiểu, chỉ trong thơ mà thôi ! Thơ thuần túy, không có sự lẫn lộn giữa thực hư .Tôn trọng lẫn nhau là tiêu điểm chính, vượt qua khỏi tiêu chuẩn đó thì coi như trật rìa, bị loại . Tôi hiểu chứ ! Nhưng vẫn cứ thắc mắc, anh là ai .Tôi bắt đầu sợ hãi cả chính tôi. Tôi bị mất phương hướng khi bị hút vào dòng thơ kỳ lạ của anh. Mỗi bạn thơ trong thi đàn đều chọn cho mình những hướng đi nhất định. Bạn đọc dường như cũng rất thông minh khi đi tìm những thứ thích hợp với tư duy của họ. Anh làm thơ như nghiệp dĩ ,anh có phong cách riêng của anh ,có thể do tự anh lựa chọn hoặc bị động .Còn tôi chỉ chọn thơ như một thứ hoa lá cành tô điểm cho cuộc sống. Tôi phải giữ lại hồn thơ của tôi, là thứ sẽ nuôi tôi trong suốt phần đời còn lại .

Có lúc tôi thấy anh lả lướt như Xuân Diệu, khi bi ai như Hàn Mặc Tử, có lúc ung dung thâm sâu như Lý Bạch. Dù anh hóa thân thế nào tôi vẫn nhận ra một điều rất thật trong thơ anh. Một nổi cô đơn đau đáu, tê tái tâm hồn. Rất nhiều lẩn tôi bật khóc khi cảm nhận những trăn trở trong anh. Anh có một trái tim bao la chất chứa được những nổi đau của người khác, là người có thể chia xẻ với bạn bè, đồng cảm với họ. Rất thi thoảng bạn bè tạt ngang họa hoặc để lại một vài bài thơ ngẫu hứng. Chợt đến chợt đi như gió thoảng mây trôi. Có những trang thơ bị anh bỏ dở cả năm trời, thiếu vắng nụ cười, nhạt nhòa cảm xúc, thiếu lửa thiếu hương. Anh như một cánh chim phiêu lãng, lầm lũi trong cô đơn, gậm nhấm nỗi đau của mình. Những vần thơ có lúc thật tĩnh, nhưng động - ngợi ca nhưng chát chúa - khát khao để rồi lẫn trốn .Chạy trốn số phận phải không anh ? Tôi đoán cuộc đời anh không may mắn, có thể thân hình anh không được hoàn hảo. Có thể anh có một người vợ đồng sàng dị mộng. Anh chưa hề có một người tình biết tận chung tận thủy, để chia xẻ những khát khao cùng anh. Anh có nhiều bạn bè đồng nghiệp, cái này dường như là một thứ gông cùm xiết chặt anh trong cái nhà tù của danh dự - tự trọng và kiêu hãnh .

Có lúc em thấy chính anh bị mất phương hướng !
Anh quên mất anh là ai ? Anh nhập vai rất xuất thần, rồi lại không biết cách thoát ra khỏi vai diễn đó. Hay anh không muốn rời bỏ nó, cứ muốn níu lấy những khát khao tàn héo.
Anh ơi ! anh là ai ?
Anh đã cho cuộc đời này quá nhiều. Anh đã làm một nhạc công thổi những cung trầm bổng, như một họa sĩ phác họa những bức tranh đời đầy màu sắc. Một con ve sầu khản cổ rên rỉ suốt mùa hè, để một ngày gục chết dưới gốc phượng già nua. Còn lại gì cho riêng mình không anh ? Hãy giữ lại một chút cho riêng mình anh nhé ! Một chút nữa cho em, em rất muốn được một lần xoa dịu nổi đau của anh, được làm bạn tri thơ cùng anh, chia xẻ nổi đam mê nghiệt ngã như những con thiêu thân lao vào ánh đèn. Em mới chỉ là một ngôi sao nhỏ bé le lói cuối trời xa, cần lắm thứ ánh sáng dịu vợi tỏa từ anh - Một vì sao Khuê lấp lánh .

Mưa phố núi 7082011

Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2013

thời trang áo dài 2013

 


 
Dáng Lụa - Thái Tuấn 1
 
Với Bộ sưu tập mới cao cấp, đột phá, lần đầu tiên được thiết kế trên công nghệ in hiện đại – Digital, đặc biệt được giới thiệu trong chương trình Paris By Night 106. Trúc và Sen và hai hoa văn được thiết kế, sắp xếp theo bố cục mới trên từng chiếc áo dài. Lấy cảm hứng theo từng dòng thời gian trong ngày: Sáng – Trưa – Chiều – Tối, mỗi bộ trang phục là một cách thể hiện với những cảm xúc khác nhau, mang lại nét độc đáo cho cả Bộ sưu tập.

Bộ sưu tập “Dáng Lụa” còn khắc họa nên bức tranh hòa quyện giữa hiện đại và truyền thống. Cho dù ở nơi đâu và trong hoàn cảnh nào, giá trị văn hóa truyền thống dân tộc vẫn luôn tồn tại trong lòng người Việt Nam.




 
 
 
 
 
 
 


thơ - KHẮC HỌA MỘT NỖI BUỒN





Khắc họa một nỗi buồn


Nếu đem khổ đau tạc vào vách đá
chờ thời gian phủ rêu phong.
Nàng Tô Thị không còn lẻ bóng
Trăng có tỏa sáng các mỹ nhân không ?

Gom hết buồn nhân thế thả sông
Nước mặn đắng loài thủy tộc chết hết.
Con đò nào đưa được sáo sang sông
Ai biết chăng, sông nước sẽ đổi dòng ?

Nếu mẹ không hoài thai em từ nước mắt.
Em làm sao khắc họa được nỗi buồn ?
Như con quốc gọi chiều_giữa mênh mông sóng biếc.
Chẳng có dân tộc nào_nuốt trôi nhục lưu vong.

Mưa phố núi 24012013




thơ - LỐI VỀ




Lối về

Xuân đến - xuân đi . Xuân có biết ?
Nẻo về đã cụt , đuối hoàng hôn.
Sử sách còn nguyên hồn mục nát.
Ta vẫn tiếc thương một lối về.

Hồn chưa xây xẩm - tim rỉ máu
Nhuộm cõi thương yêu đượm sắc buồn
Ngàn năm lận đận, ơi ! Non nước.
Má hồng càng tủi - bạc tha nhân.

Vẫn biết đã xa nghìn cách trở
vẫn thèm thương lắm mối chân quê
Lận đận thân cò ly đất tổ
ước một mùa xuân sẽ quay về.

Hỏi nước hỏi non - đâu tổ quốc ?
Chữ S cong cong mất Hoàng Sa.
Ngỡ là mùa xuân chao nổi nhớ
Bốn mùa tha thiết ngóng quê nhà.

Mưa Phố núi



Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2013

Thơ - GIỮ LẠI




Giữ Lại

Anh đếm nhịp thời gian ...
Từ nỗi nhớ ùa tràn dĩ vãng .
Em mơ tới Thiên Đàng ,
Trong khát vọng âm vang tiềm thức .

Có khi nghe đau nhức !
Nặng ngàn cân ngực tức nghẹn ngào ...
Đêm lặng ngắm trời sao
Thấm nỗi cô đơn vào chân tóc .

Hỡi ước mơ ngà ngọc !
Còn không em giấc mộng trôi êm.
Bước chân anh còn tìm ?
Kiếm hạnh phúc ngủ lìm mê ảo.

Đêm trắng không trăng sao...
Tình nào không tan vào mây khói.
Chỉ có trái tim anh thôi !
Mãi vô tư không đòi không hỏi.

Tình yêu ơi , buốt nhói !
Chở bao nhiêu anh hỡi trao người.
Giữ lại thôi anh ơi !
Để cuộc đời đừng trôi lặng lẽ...
 Mưa phố núi 2-2012

chùm thơ - MÙA XUÂN





Nhắn Xuân

Xuân ơi , nếu về qua ngõ
Nghe ta nhắn nhủ thầm.
Con gái một lần xuân thắm
Mộng dài đêm ngắn trôi.

Là ước mơ màu ngũ quả ,
Vuông vức bánh chưng xanh.
Nụ hồng đào mơn mởn cánh ,
Má em môi thắm lành.

Khiến lòng ta say say mãi...
Đòn bánh tét nặng tay ,
Thịt mỡ dưa hành câu đối
Rượu xuân nhấm ngất ngây.

Kẻ chinh phu đợi xuân đến ,
Như đợi tình yêu đầu.
Dẫu tháng năm long đong mãi
Nhạt nhòa theo bóng câu.

Gió xuân đêm nay mơn mởn ,
Vỗ về bước lãng du...
Lòng xuân có bao giờ cũ ?
Mộng đầu - cuối ,cho dù.
2012
 



Xuân gọi


Mùa xuân thả gì vào làn tóc ?
bờ vai lóng lánh dấu yêu.
Mùa xuân nhắn gì vào mắt ướt ?
nhìn em đang sóng sánh yêu kiều.

Hay xuân nồng say màu nắng mới ?
nụ cười thèn thẹn thơ ngây.
Xuân ơi rót gì vào môi đỏ ?
lời em đằm thắm hơn thường ngày.

Lòng tôi bừng bừng như gió,
hồn tôi bồng bềnh theo mây.
Mùa xuân rộn ràng ngoài ngõ
yêu thương vẫy gọi mê say.

Mùa xuân trôi trôi theo tà áo
dịu dàng xuân nấp vào tà bay.
Mùa xuân trong tim tôi vừa thức
bàng hoàng ! Sau một giấc đông dài.

Mưa phố núi 13-1-2013



Xuân mới

Anh ơi, ven trời mây hát
thả mình lờ lững xuân bay.
Khóm trúc đầu hè xanh ngát
mừng làn gió xuân hây hây.

Buồn gì ? Thả trôi anh nhé !
Mênh mang thân phận làm người.
Sao mai vui - sao hôm khóc
Giữa ngày rực rỡ nắng tươi.

Đằng đẳng quê hương - bóng mẹ
chiều về - nỗi nhớ chênh vênh.
Xuân đến - xuân đi - xuân thắm !
Buồn vui chấp cánh theo đời.

Anh ơi ! xuân đang vẫy gọi
chòng chành vạt áo nâu thâm.
Muộn phiền - tóc phai sương mỏi,
cùng em - bên mẹ xuân tầm.

Mưa phố núi - xuân 2013



thơ - ĐÊM TỰ TÌNH




ĐÊM TỰ TÌNH

Lặng nghe , lặng nghe đêm tự tình .
Bóng tối vẫy gọi bình mình
Lặng yên cho lòng mình chao sóng
Bình yên trong cõi vô cùng !

Nhà ai đèn mờ bên khung cửa
Lạnh lùng chiếc bóng đơn côi
Vì ai ? Anh giam mình trống vắng .
Vì ai ? Đêm thâu mịt mùng ...

Tình yêu dẫu chỉ trong kỷ niệm
Lời tình cất giữ ngàn sau .
Một mai khi tình ta nhạt dấu
Còn em, còn anh bên nhau ...

Lặng im anh nghe lời tự tình
Lòng em trao mỗi anh thôi
Chiều đi chiều tan vào đêm tối
Hồn ta cơn mưa rơi rơi ...

Bóng đêm giục giã lời tự tình
Trở mình - xoãi cánh chim đêm
Trùng dương vỗ sóng cồn nhức nhối ?
Nhọc nhằn trong đêm cô miên ...

Mưa phố núi 29032012


Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013

thơ - TỰ CẢM CHIỀU





Tự cảm chiều


Nhớ mong ai ? Vạt áo thoáng quen
hương phấn ấy - dẫu chưa lần bén.
Thân thương bởi cảm tương giông giống
tình xa bỡ ngỡ - gần thật gần.

Đã biết lòng ta đang hoài mơ...
tình cờ gặp gỡ ! Nhặt hư vô
Kiếp này dang dỡ ta tìm mãi,
ai biểu mật ngọt làm môi say ?

Tại mùa đông thích thả heo may
phố ngậm rong rêu - chiều hao gầy.
Nắng tương tư dỗi, hồn loãng gió
ta khát khao thèm một vòng tay.

Xuân vẫn chưa về phố Bolsa !
Thăng trầm dõi bước - đỗ bóng ta
Phố đông vội vã - đâu tà áo ?
Chiều ướt ngậm ngùi - Em rất xa...

Mưa phố núi 21-1-2013

 


thơ xướng họa - NẮNG RU

 

NẮNG RU


Buông lơi từng sợi tơ vàng,
Mùa đông nhả nắng ôm choàng vai Anh .
Hành trang nhẹ bước độc hành
Hỡi chàng thi sỹ mộng xanh có còn ?

Đây lời ru nắng nỉ non
Cho đông bớt giá cho hồn lặng thơ
Mộng xưa con nắng ươm mơ
Em ru Anh ngủ bài thơ đậm màu .

Đông buồn nhốt nắng ở đâu ?
Bút nghiên lặng lẽ chờ câu hoạ tình.
Nắng vàng sao cứ lặng thinh
Đông ơi, mãi ngủ ôm tình giấc say .

Chiều nay nắng nhẹ vương mây
Đợi chàng thức dậy vẽ mày em cong .
Đông còn thả nắng đi rong,
À ơi , Anh ngủ ...nắng hong ...mộng vàng.

Mưa phố núi


 
 

 
RU NẮNG

Ạ ơi ! tôi ngủ  trong Người
Vần thơ  còn mãi mĩm cười cùng Ai
Đêm này Người nhé tựa vai
Ngân lời ru nắng…giấc say mộng vàng

Đông ơi ! xin chớ ngỡ ngàng
Nàng thơ vẫn ở trên đàng cùng tôi
Chỉ chờ một nụ hôn môi
Ôm choàng vai nhé, tình tôi thật thà

Lời ru từ nắng mặn mà
Lặng thinh đông ngủ  giấc ngà ươm mơ
Đợi Người dâng tặng vần thơ
Độc hành con nắng ngẫn ngơ ôm tình


Đông còn thả nắng cho mình
Tôi choàng thức dậy men tình ngất ngây
Má Người hồng đỏ hây hây
Uốn cong mày mắt cùng say ạ ời !

Thuydu 1-2013


thơ song ngữ- WHEN YOU WENT AWAY-



That day!
I thought everyday - " stay at this moment "
Day by day - night by night
I had to dry my own tear drops.

Why did you come back today, suddenly ?
To suprise me and recall the pain?
Why don't you just leave me behind - like you did ?
I' m already set without you.

Without you, the autumn's upset.
The winter's more cold, the spring too quiet.
I 'm speechless, peaceful in my head,
I wish you would never come back.

When the summer arrives to my city,
The sun reminds me how warm your skin tone is.
The sound of seawaves soothe me like your whistle,
The sand stimulates gentleness, like your touches.

And the wind gives my hair a thousand kisses,
just like you did. You never left me at all.
If you wish ? So - why did you come back , today ?

Muaphonui 1-2013








Khi anh rời xa em


Ngày ấy !
Em tưởng mỗi ngày đọng lại trong một giây.
Từng ngày qua đêm tới
tự lau khô dòng lệ nhạt nhòa.

Trở về mà chi anh, tội lắm
gợi nỗi đau trong em rã rời ?
Cứ vững chân nghe, bước tới.
Em quen quá rồi, những lúc không anh.

Anh đi vắng, thu đượm buồn giận dỗi
Đông giá băng - xuân tĩnh lặng bồi hồi
Em chẳng thốt nên lời, hồn lãng đãng buông trôi.
Ước mong anh đi mãi không về nữa.

Khi mùa hè đi qua thành phố.
Nắng nhủ em - làn da nâu ấm áp
Sóng vỗ bờ -gợi tiếng huýt sao ngẩn ngơ.
Cát vỗ nhẹ êm êm - vòng tay anh rộng mở.

Gió vẫn gởi thay anh,
ngàn nụ hôn nồng nàn trên tóc. Anh chẳng xa em đâu.
Đã chọn lựa ra đi ? Anh quay đầu làm gì ? Tội lắm .

Mưa phố núi 1-2013

truyện ngắn- ĐIỀU BÍ ẨN CỦA NÀNG



 

ĐIỀU BÍ ẨN CỦA NÀNG

Nàng rất đẹp, nàng biết rõ lợi thế của thứ vũ khí mà trời ban cho nàng. Xinh đẹp -duyên dáng - hấp dẫn. Nàng có quyền mưu cầu cái thứ hạnh phúc toàn vẹn mà nàng hằng khát khao : một người tình tuyệt vời.

Người yêu đầu tiên của nàng là một họa sỹ, kẻ biết chiêm ngưỡng nàng hơn ai hết. Hắn đã vẽ cho nàng bao nhiêu là tranh, nhưng hắn vẫn chưa vừa ý. Hắn cho rằng tài nghệ của hắn còn thấp kém, sắc đẹp của nàng còn vượt xa tầm với của hắn. Hắn khiến nàng nghĩ rằng, mãi mãi hắn sẽ là một tên nô lệ trung thành cho riêng nàng, và chỉ nàng mà thôi .

Hắn ghen như quỷ ấy ! Hắn cứ như một thằng nhãi ranh bám lấy gấu nàng. Để chìu lòng hắn, nàng đã để cho hắn xâm khuôn mặt của hắn lên bầu ngực trái của nàng. Nơi mà hắn quả quyết rằng không gì trên cõi đời này tuyệt mỹ hơn .

Nhưng rồi cái tình yêu khốn khổ ấy cũng phai lạt. Dần dần nàng nhận ra rằng, hắn chỉ mê những đường cong quyến rũ trên người nàng chứ không phải con tim nàng. Nàng chủ động bỏ rơi hắn như người ta bỏ rơi một chiếc áo đã cũ...

Người yêu thứ hai là một thi sỹ, nàng chết mê chết mệt những vần thơ điên dại của hắn. Bằng những vần thơ ướp đầy mật ngọt hắn đã biến nàng thành một nữ vương. Một bà chúa của uy quyền và sắc đẹp. Nhưng thơ của hắn không bán được tiền, mà hắn lại cao ngạo như một ông hoàng. Mỗi lần nhìn thấy tác phẩm của gã họa sỹ trên ngực nàng lòng hắn lại sục sôi vì ghen tức. Để chìu lòng hắn, một lần nữa nàng lại phải chịu đau đớn tìm đến những nghệ nhân xâm mình, để được xâm khuôn mặt của chàng thi sỹ lên bầu ngực bên phải .

Cũng chỉ được hơn năm, nàng thấy chán ngấy những bài thơ sáo rỗng. Hắn yêu những bài thơ ca tụng nàng hơn là chính con người thật của nàng bằng xương bằng thịt. Tâm hồn nàng một lần nữa lại nức nở, nàng phải chia tay hắn thôi .

Sau hai lần vấp ngã đau thương, nàng hết sức thận trọng với những mối quan hệ. Nàng rèn luyện mình thành một người đàn bà đoan trang, diễm lệ và thần bí. Một người đàn bà cực kỳ quyến rủ !

Lần này, là một ông giáo sư rất đạo mạo. Một người mà nàng rất tôn trọng vì tài lẫn nhân cách. Nàng thầm mơ ước cho mình một hạnh phúc bền lâu. Ông giáo sư đã có tuổi chưa từng kết hôn, chắc là một người chồng lý tưởng dành cho nàng đây. Giáo sư cứ thủng thỉnh mà hò hẹn, đưa nàng đi bất cứ đâu nàng thích, nhất nhất chìu theo ý nàng. Nàng rất hãnh diện vì phong cách lịch thiệp của ông ta .

Sau một buổi tối thật lãng mạn tại nhà riêng, ông đã cầu hôn nàng. Nàng cứ như một con thỏ con run lẩy bẩy trong tay ông. Ông nhẹ nhàng âu yếm cởi bỏ xiêm y nàng, rất từ tốn, rất chuẩn mực yêu thương. Ánh đèn cầy bập bùng, tiếng nhạc cổ điển du dương êm ái, bàn tay ông rất ấm áp điệu nghệ, khoan nhặt đầy đam mê ...Nàng thấy mình như một con chim hoàng anh đang vỗ cánh bay lên...bay lên thật cao...

Ông ngắm những tác phẩm trên thân thể nàng, mơn trớn những tác phẩm đó. Rất nhẹ nhàng, điệu đàng và cứ thế ...cứ thế ...

Ông say sưa ngắm nhìn quên bẵng cái điều mà nàng đang chờ đợi...

- Anh yêu à ! Có phải là anh đang bất mãn không ? Đã là quá khứ mà anh .

Bỗng nhiên ông lại bật cười thành tiếng .

Nàng ngạc nhiên quá, cứ tưởng là ông sẽ giận dỗi, sẽ chất vấn , sẽ điều tra cho ra lẽ . Hoặc chí ít cũng tham lam tàn bạo như những gã đàn ông khác. Nhưng không ! Ông vẫn cứ say mê ngắm và tủm tỉm cười .

- Anh à, em thật không hiểu là anh nghĩ gì ! Sao lại cười em ?

- À không ! Không phải cưng đâu, em yêu quý. Em thật tuyệt vời ! Anh đang tưởng tượng... khoảng chừng mười năm nữa thôi, gương mặt của hai thằng cha đó sẽ nhăn nhúm đến cỡ nào .


Mưa phố núi 6-11-2011

Thứ Ba, 22 tháng 1, 2013

chùm thơ - MÙA ĐÔNG


MÙA ĐÔNG

Chiều lên đỉnh núi sương mù
Đưa tay với lấy mùa thu muộn màng.
Qua rồi để chớm đông sang
Nghe hơi lạnh ấy mang mang cõi lòng .

Giật mình nói với mùa đông ,
Đến chi sớm vậy ai trông ai chờ
Đông rằng nàng cứ vu vơ
Mùa đông tự có bao giờ mất đâu ?

Nó nằm tự đáy tim sâu
Ngủ yên hạnh phúc ẩn màu nhớ thương
Khi nàng quạnh quẽ cô đơn
Mùa đông thức dậy dỗi hờn bò ra...

2011
 
 
 
MƯA ĐÔNG

Từ lòng lạnh lẻo mưa Đông
Thổi cơn giông tố chao bồng phố xưa
Tóc mai sợi vắn lưa thưa
Bao mùa qua cửa sao chưa vơi sầu ?

Hỏi trời đã hết đêm thâu ,
Mà sao buốt giá rầu rầu âm u .
Giữa đêm lẳng lặng không dù
Một mình đi dạo ngao du đất trời .

Lên non hỏi áng mây trôi
Mây về đâu nhỉ gởi tôi áng hồng .
Nhẹ nhàng với nhé , mưa Đông
Nhỡ khi nụ Cúc , nụ Hồng tả tơi .

Mùa xuân sắp đên bên trời .
Thoả câu quan họ ,lả lơi duyên tình
Hội Lim nếu chẳng thấy mình ,
Hẹn Anh mùa tới hội đình làng Thanh

Đang Đông nắng chẳng được hanh .
Se mành sợi chỉ ,liền Anh hãy chờ
Mưa Đông dẫu có bao giờ
Tàn hoa hại cỏ ,vật vờ lòng ai .

Cột giùm em sợi chỉ mai
Mưa Đông giăng ngõ ...hỡi ai đừng về !

24-12-2011 NOEL CALI .

 




Mùa đông mở

mở cửa đón cơn gió mùa đông
đón lời thì thầm vắt ngang khe cửa
có lời yêu reo vui như đốm lửa
con chim nghếch cổ hát vang trời...

mùa đông nơi này lạnh lắm anh ơi !
chút giá băng đọng lại từ năm ngoái
khều lên ngọn lửa mới
chim trời trốn đâu cả rồi ?
chỉ một con sót lại trong khu vườn nhỏ lẻ loi.

mở cửa lắng nghe chim hót !
mở hồn nhận ân tình ai
mở đời vào những ngày chót
năm cũ đi qua - năm mới xanh tươi.

mùa đông trước mặt em bớt màu u ám
mùa đông sẽ rất dài ngập nỗi nhớ mênh mang
mùa đông có thể mở đầu hay kết thúc.
anh có làm gã si tình cuối cùng ?
khiêu chiến với mùa đông. 

 
Mưa phố núi 29-12-2012



Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

thơ song ngữ - WHAT I MEAN TO BE - VÌ EM



WHAT I MEAN TO BE

Would you like to see the rainbow
how many colors could you count ?
Would you love to feel my heart ,
how many shades would you find ?

If you look up in the sky,
and see the blue hope from those clouds .
How would you feel about that ?
Paint that shade o­n my eyelids .


The warm heat from the sun ,
blows the pink to my cheekbone .
Only love unconditionally,
from your pure heart
Darken the red o­n my lips - as sweet .
 
Let the night wrap o­n my hair ,
with some drop of mild fog.
To add more darkness and shine ,
so my hair will always fall and bounce .

The Spring gives me some hopes ,
The Summer fills me with cheerfulness .
The Autumn brings me some of its romance
The Winter puts me down to rest .

Holidays warm my life up,
With lot of joy and wishes .
But o­nly you could give me ,
the true love that I need .
To understand ,what I mean to be

MPN

 
 
 
VÌ EM


Anh có thích ngắm nhìn cầu vòng,
đếm được bao nhiêu màu bằng mắt ?
Anh có muốn nhìn thấu tim em,
Để biết ánh lên bao nhiêu sắc ?

Nếu ngước nhìn lên trời cao
Kìa những đám mây bãng lãng .
Anh cảm nhận được điều gì ?
Hãy tô lên bờ mắt em - xanh thẫm .

Tia nắng bình minh ấm áp ,
Ửng hồng đôi má em xinh .
Chỉ có tình yêu thánh thiện
Tô mọng môi em ngọt lành .

Bóng đêm quấn quanh bờ tóc
Gởi theo vài giọt sương đêm .
Để tóc thêm đen thêm ánh ,
Xỏa thành bờ suối dịu mềm .

Xuân đến mang em hy vọng ,
Hè về cho em niềm vui.
Mùa thu khơi màu lãng mạn,
Đông tới để em ngủ vùi .
 
Những ngày lễ hội vui nhộn,
Rồi qua mau vơi khát khao .
Chỉ có anh, chân tình cần thiết .
Cho em niềm tin sống để làm gì .

MPN





Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2013

thơ - Cho dấu yêu xưa


 


Cho dấu yêu xưa


Nếu không còn quê hương ?
Biết tìm đâu dĩ vãng, có lỡ làng như con diều đứt dây ?
Điệu dân ca không mượt mà lãng mạn
Em và tôi không gặp hôm nay.

Nếu lẫn lộn ngày giờ năm tháng ?
Trái tim không giục giã nhịp yêu.
Xuân quên hẹn - mùa đông còn ở mãi
nhân gian chìm trong bóng tối tịch liêu.

Nếu lời yêu xưa, tôi không thả trôi theo gió
Em còn gì mơ tưởng hôm nay ?
Tình riêng tôi vùi sâu vào nổi nhớ
Nên thiết tha cung đàn mỗi ngày.

Đừng thắc mắc em ơi !
đừng bận lòng chữ nếu .
Chỉ học cách yêu thôi
ta giàu có giữa đời.

Em hãy viết tiếp những vần thơ_ nồng nàn như hơi thở.
Tôi nắn nót cung đàn_dìu dặt dấu yêu xưa !

Mưa phố núi 20-1-2013



Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2013

chùm thơ - Cho em





HẠNH PHÚC CHO EM

Hãy giữ giùm em tình bền
Trọn đời nuôi mãi niềm tin .
Đừng làm hoen tà áo trắng ,
Mong manh mưa đổ bên thềm .

Hãy ươm giùm em mộng ước
Ngọt ngào trên phiến môi thơm
Hãy vẽ giùm em hạnh phúc
Đào mai đua nở trong vườn .

Hãy ru giùm em giấc ngủ ...
Nồng nàn ấp ủ yêu thương .
Trong mơ em là tiên nữ ,
Say sưa vũ điệu Nghê Thường .

Hạnh phúc cho đi nào hết ...
Trinh nguyên tà áo mộng thường .

 ***
 



DÂNG HIẾN


Chiếc lá khô rụng giữa đời tàn úa
Để mùa thu chạy trốn mùa đông .
Em làm duyên hay núp trong tà áo
Cơn gió chiều vụng thổi rách áo em .

Như chiếc áo hồn em mong manh lắm ,
Nét yêu kiều chỉ có ở trong thơ .
Bước vào đời sao em cứ dại khờ
Nên thích núp sau bóng anh to lớn .

Nếu là gió anh hãy là gió cả ,
Thổi dùm em tan đám mây mù
Giữ cho em khung trời thanh vắng
Nhốt mùa đông che bớt âm u ...

Làm cơn gió anh sẽ cho đi hết ,
Bởi tình bền màu dâng hiến , Anh ơi !


  ***



Buổi Sáng

Mở cửa bước ra vườn
rực rỡ từ ánh sương.
Có phải đêm qua anh khóc một mình gởi gió
quà cho em bắt đầu một ngày.

Mây trắng lửng lờ bay bay...
hồn anh lặng lẽ thăm chốn này ?
Để xem em có còn lười biếng
lịm đời mình trong giấc ngủ rất say.

Mùa thu qua đây
em còn nguyên sân trường ngày áo trắng
Còn nguyên khối tình anh nằng nặng
theo em xuống phố mê say.

Tiếng xe rầm rộ - ngày nối ngày
quần áo phơi bày - chuỗi đời vui rộn rã
Em thấy mình chao ơi giàu có quá !
Bởi mỗi ngày được bắt đầu - từ anh.

Mưa phố núi




Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013

thơ - DÒNG MƠ


Có một dòng sông tuổi thơ
chảy hững hờ qua miền tôi - ký ức .
Dòng ngọt ngào dịu êm trong suốt
cơn khát thèm thoáng chốc lại quên.

Dòng sông đời nuôi tôi khôn lớn.
Phù sa bồi môi mắt tôi say.
Mỗi chiều xuống soi mình dòng chảy
Tôi lặn ngụm giữa dòng đầy, xõa tóc ướt mùa chay.

Tôi vào đời theo nhịp sông nổi trôi
sông trôi nhẹ mà đời tôi đâu thể !
Khúc rẻ ngược dòng - tôi xa cách dòng sông.
Đêm buồn mênh mông ! Ngắm cánh cò trắng xuôi dòng.

Cái cò lặn lội bờ sông
Thân tôi vất vả chênh chông giữa đời.
Dòng sông nuốt ánh sao rơi
tâm hồn say khướt - thơ tôi lạc vần.

Tôi đang bơi vào dòng sông thơ
tắm đẫm hồn mình trong mộng mơ.
Dòng sông và tôi không còn lối rẻ
Ước như thi sĩ đời Đường, chết đuối trong dòng mơ.

Mưa phố núi 18-1-2013

Thứ Năm, 17 tháng 1, 2013

Lời ngõ - CHÀO ĐẦU NĂM





Kính chào các bạn !

Khoảng trời riêng em - là nơi Mpn sẽ lưu trữ tất cả những tác phẩm chọn lọc của mình dưới mọi hình thức :
Thơ - Văn -  Nhạc phổ thơ Mpn - Ảnh sáng tác - Thơ theo chủ đề...
Hy vọng nơi này sẽ được gọn ghẽ hơn đỡ làm rối mắt các bạn khi phải lục tìm bài cũ.
Cám ơn các bạn đã yêu mến văn thơ của Mưa phố núi trong thời gian qua. Chúc bạn đọc năm mới an khang thịnh vượng.
Mpn 17-1-2013




Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013

thơ - NÂNG NIU
















tranh Raul Soldi

Xin hãy nâng niu kỷ niệm 
Bóng dáng hạnh phúc đã qua 
Hồi tưởng có khi lệ nhòa 
Nổi trôi theo miền ký ức 

tùy bút - BỜ VAI ĐIỂM TỰA








tranh Sergey Smirnov


Mất cha rất sớm, tôi thấy mình chông chênh giữa cuộc đời. Cũng không có anh trai bên cạnh, tôi thích nương tựa vào cậu vào chú. Cậu thương tôi lắm nhưng rất nghiêm, tôi không dám lại gần. Chú cưng chiều tôi nhưng tánh tình xốc nổi, chú thường làm tôi đau vì những trò nghịch ngợm. 

Rồi những ông cậu ông chú cũng lần lượt đi lấy vợ. Tôi tìm cảm giác an toàn ở những người bạn, người đàn ông nhiều tuổi hơn mình. Tôi tránh né những cậu bé non choẹt miệng còn hơi sữa, ngu ngơ chập chững. 

truyện ngắn - CANH BẠC


 
 


Hắn chệnh choạng bước ra khỏi casino, cánh cửa tự động đóng ập sau lưng hắn. Cái nóng rát bỏng phà vào mặt khiến hắn tưởng mình vừa bị vứt ra sa mạc. Mẹ nó ! Cháy cả tui. Cái thói nghiện cờ bạc bắt hắn cứ tới lui chốn này. Chẳng có lần nào thua đậm như hôm nay, mấy khứa ấy đúng là tay tổ của Porker mà. Vét hắn nhẵn túi còn khiến hắn phục lăn.


Cờ bạc là bác thằng bần, ai chẳng biết. Nhưng có ai biết và hiểu rằng, cái nổi đam mê để trở thành bác thằng bần lắm khi mang cho hắn niềm hạnh phúc tột đỉnh. Cờ bạc là sự thách đố của trí tuệ, không có mưu mô, không có nhẫn nhục học hỏi thì đừng hòng trở thành thần bài. Thắng hay thua ? Đều có thể cân nhắc bằng lý trí, xoay trở trong tích tắc. Được mất đối với hắn đã không còn quan trọng. Nhiều khi thua xiểng liểng mà hắn lại thấy vui vì vừa khám phá ra một chiêu thức mới để nắm bắt cơ trí của đối thủ, những chiêu thức cùng sự lịch lãm mà đối thủ tặng hắn.


Hắn biết mình say lắm rồi không dám lái xe, móc túi tìm điện thoại gọi taxi. Chợt ai đó va vào hắn, điện thoại văng ra xa, hắn đâm cáu đứng trồng giữa đường. Hắn gờm gờm nhìn cô gái bằng lòng mắt đỏ hoe đang lúng túng nhặt điện thoại .
- I am so sorry !
- Mắt mũi để đâu ấy nhỉ ?
- May quá, ông là người Việt mình, mong ông thứ lỗi. Ông xem lại điện thoại có bị gì không? Hay em đền điện thoại em cho ông nhé !

Hắn nhìn kỷ cô nàng một chút, chẳng có nét gì thu hút trên gương mặt. Thân hình vừa vặn, thanh xuân. Thế này mới gọi là đàn bà chứ. Hắn nhếch mép cười, hấp háy đôi mắt lẳng mơ màng.
- Đền cô em cho tôi nhé ? Tôi vừa cháy túi, bụng đói mèm đói rũ ra đây. Có dám đãi tôi bữa tối rồi đưa tôi về khách sạn không?
Giờ đến lượt cô gái ngắm hắn, gương mặt vẫn thản nhiên...
- Không dám nghĩ ông đùa, trông ông không giống kẻ xấu. Nếu ông chỉ cần bữa tối em đây sẵn lòng. Nhưng em đang vội có cuộc hẹn trên kia. Nếu ông đủ kiên nhẫn ? OK, why not?
- Được thôi, tôi chờ nhé !
Cô gái chạy biến vào cánh cửa vừa mở ra. Hắn nhìn đuổi theo cặp giò săn chắc cười thầm.
" cánh cửa mở ra rồi cánh cửa đóng lại, sống ở đời biết ai dại ai thua? "

Hắn chưa bao giờ bỏ thời gian ngồi ngắm nhạc nước tại nơi này. Lần nào đến đây hắn cũng vội vã lao vào canh bạc, rồi lại vội vã ra về. Nhạc nước đêm nay du dương quá. Hắn thấy thán phục người đã nghĩ ra trò chơi này. Sự kết hợp đồng điệu giữa nhạc, nước và ánh sáng huyền ảo khiến nơi đây thu hút rất đông khách. Show diễn làm dịu bớt cái nóng oi bức của đêm hè Las Vegas. Hắn say sưa chiêm nghiệm trò kỷ xảo tuyệt vời, mọi người chung quanh hò reo vui vẻ, lòng hắn khoan khoái lâng lâng...

Liệu cô nàng có quay lại không nhỉ ? Liệu khuôn mặt phong trần của hắn có còn đủ sức thu hút nổi con bò lạc đêm nay? Có khi đen bạc lại đỏ tình. Ừ nhỉ , biết đâu đấy !

Màn diễn vừa dứt, mọi người tản ra. Hắn tìm một góc ngồi xuống châm điếu thuốc. Hắn đắm mình thả từng cụm khói mờ, cố nhả ra những cụm khói thật tròn, để cái vòng tròn trịa đó lớn dần lên, giãn nở đều rồi tan loãng. Hắn cười nhạo cái trò chơi ngu ngơ của mình, sao bỗng dưng hôm nay hắn lại chơi cái trò của 30 năm về trước...

- Đẹp quá ! Sao cụm khói của ông hay thế nhỉ ?

Hắn bận đắm chìm vào cõi mộng xa xưa...

" nữa đi anh ! To lên nữa, to lên nữa nào... ơ kia! sao vỡ mau thế ?
Đấy đấy, em thích vòng tròn này...đây nữa...ui chao... "

Vì những nụ cười của nàng mà hắn cứ đốt hết điếu này sang điếu khác.

Cô gái khẽ chạm bờ vai hắn.

- Ông đợi em thật à ?
- Ừ thì đợi, để được ăn một bữa thật ngon và uống thật say . Hắn nheo một mắt thả tình .
- Nhưng em không biết uống đâu, đừng ép em nhé !
Hắn thấy khoái cái vẻ nũng nịu trẻ con của nàng, hắn đứng lên choàng tay qua vai nàng . Họ đi bộ lững thững qua GMC nơi hắn biết chắc có nhà hàng buffet ngon nổi tiếng với món càng cua đế vương của Alaska . Nàng ngoan ngoãn đi bên hắn .
- Em có đến đây thường không ?
- Dạ không, em không biết chơi bài.Chỉ đến để coi show Thúy Nga, lúc nãy em vào trong ấy gặp bạn lấy vé .
- Em nghĩ ở khách sạn nào ?
- Ở nhà bà con, còn ông ?
- Tôi đóng đô ở Wynn, thường đến đây bất cứ lúc nào có thể .

Về đêm, cái nóng đã dịu xuống nhưng vẫn cứ rin rít hâm hấp . Cái xứ quỷ quái này không biết người ta sẻ sống bằng gì nếu không có những dịch vụ liên quan đến casino.
- Gọi tôi là anh Điền nhé, 52 tuổi. Kỷ sư điện toán, tôi sống ở Salt lake city, Utah, độc thân .
- Em là Minh Hòa 35 tuổi, nhân viên sở xã hội, có chồng hiện ở Phoenix, Arizona.
- Phu quân có đi cùng em không ?
- Anh ấy không thích xem ca nhạc, ghét cả Las Vegas .
- Thế Hòa được mấy cháu ?
- Chẳng có đứa nào !

Lề đường chật nghẽn người, chả lẽ người ta đến đây chỉ để đi bách bộ, để tán dóc và la hét ồn ào . Một cậu choai choai lướt scooter thật nhanh, lạng lách cứ muốn đâm vào Hòa. Điền kéo tay cô thật mạnh để tránh cú va chạm .
- Em đi vào bên trong này đi ! Bọn trẻ ẩu quá.

Họ xếp hàng vào bên trong nhà hàng , Điền móc túi lấy thẻ thanh toán bill. Hòa tròn mắt ngơ ngác.
- Ơ ! Sao bảo là muốn em đãi?
- Thì em đang đãi tôi một buổi tối vui đấy thôi, ngốc ạ !
Họ vui vẻ ăn uống bên nhau và nhận ra sở thích rất đồng điệu. Điền bẻ rất nhiều càng cua lớn để trước mặt Hòa, rồi xăng xái chạy đi chạy lại giữa những dãy bàn, phong thái tự nhiên vui vẻ. Sự thân mật cởi mở, họ cùng uống bia với nhau. Hòa đã say ngà ngà trong khi Điền vẫn rất tỉnh táo.
- Về chỗ anh nhé cưng.
Hòa bẽn lẽn ngả đầu vào vai Điền, Điền dìu Hòa ra cổng ngoắc taxi về khách sạn.

Để Hòa nằm ngay ngắn trên giường, Điền vào phòng tắm. Không ngờ mọi sự dễ dàng chóng vánh thế. Điền ngắm mình trong gương, vẫn còn săn chắc lắm, vẫn còn sức quyến rủ một người đàn bà đang độ thanh xuân. Điền thưởng cho mình một nụ cười tự mãn.

Tưởng Minh Hòa đã ngủ say, Điền rón rén nằm xuống bên cạnh. Để cho cô nàng nghỉ ngơi tí, đêm vẫn còn dài...Hòa quờ quạng tìm Điền, bàn tay cô vờn nhẹ trên vai đàn ông. Họ quấn lấy nhau. Tiếng Hòa cười khe khẽ trong bóng tối, nhịp rên hoan hỉ đầy ma lực...nó cứ thôi thúc bản năng của Điền. Điền thấy mình sung mãn như thời 30 tuổi. Hòa dịu dàng quá đỗi, bền bỉ dẻo dai, thân thể nàng đang cuộn từng cơn sóng. Sóng nhấp nhô cuộn bờ, họ lịm dần vào giấc ngủ bình yên, môi nàng he hé một nụ cười thỏa nguyện hồn nhiên như trẻ thơ.

Điền thức dậy giữa đêm, Hòa vẫn say sưa ngủ hơi thở phả nhè nhẹ, tóc rũ mềm từng lọn trên gối. Điền vuốt ve những lọn tóc nâu mềm mại, nghịch ngợm luồn tay massage nhẹ vùng da đầu. Hương nồng nồng quyến rủ...gây gây...Hòa xoay qua xà vào lòng Điền. Điền xiết thật chặt vòng tay, cảm nhận được dòng máu nóng chảy lan trên da thịt đàn bà.

Điền tỉnh giấc bởi hương cafe thơm lừng, mở mắt thấy Hòa đang ngồi chải những lọn tóc ướt. Điền ngây người ngắm Hòa... 30 năm trước Điền cũng thầm ngắm Lụa như thế, có khi còn dành lấy cây lược chải tóc cho vợ. Tóc Lụa đen mềm bồng bềnh như mây. Lụa cũng thuận tay trái và không thích dùng máy sấy khô tóc, để thỉnh thoảng Điền phải nhắc chừng : " Trời lạnh mà, em phải làm khô tóc kẻo bịnh. "

Da Lụa cũng nõn nà thế này, bờ vai mong manh không được đầy đặn như vai Hòa.

- Chúng ta sẽ gặp lại nhau được không cưng ?

Hòa ngưng chải, dùng khăn lau những đuôi tóc ướt, rồi tiến đến bên giường đặt một nụ hôn nồng nàn trên môi Điền.
- Em sẽ rất nhớ anh, anh tuyệt lắm !

Họ lại ghì nhau thật chặt, hòa quyện hơi thở. Chưa có đàn bà nào cho Điền nhiều ham muốn thế, bừng bừng lửa thanh tân.
- Mỗi tháng chúng ta lại gặp nhau, Hòa nhé ?
- Tùy anh ! Nhưng không phải ở đây. Em có bạn ở Salt lake city. Tiện đến chỗ anh chứ ?
- Được lắm ! Cưng ngoan.

Mỗi tháng họ lại gặp nhau, say mê quấn quýt nhau như một cặp đôi hoàn hảo. Điền chưa bao giờ thấy mình hạnh phúc hơn. Với Hòa, Điền chẳng phải bực mình, cũng không cần phải lo lắng gì. Hòa rất đúng hẹn , không đỏng đảnh làm dáng, không đòi hỏi từ Điền một thứ gì. Những lúc bên nhau cô chăm sóc Điền tỉ mỉ như một người vợ chăm sóc chồng. Hòa nấu cho Điền những bữa cơm ấm cúng, cùng Điền làm những điều họ thích. Xem phim, nghe nhạc, đi nhảy ở Disco...vv

Bên Hòa, Điền rất thoải mái cho đến một hôm Điền biết mình yêu Hòa tha thiết lắm, muốn cô hoàn toàn là của riêng mình nên bắt Hòa phải chọn lựa. Tại sao Điền phải chịu chia xẻ đàn bà của mình với một người đàn ông khác ? Dẫu người đó là kẻ tới trước thì đã sao? Nếu hắn không có khả năng mang hạnh phúc cho Hòa thì có lý do gì để giữ nàng bên mình ? Hòa chẳng bao giờ nói về chồng mình nhưng tự Điền hiểu được, bởi Hòa lúc nào cũng nồng nàn đầy khao khát.

Sau một năm qua lại Điền đặt thẳng vấn đề .
- Anh rất yêu em, không thể xa em được nữa. Em có yêu anh không ?
Cô ngước đôi mắt thoảng thốt nhìn Điền. Đôi mắt của con thú bị dồn đến cuối đường.
- Anh biết, anh không có quyền yêu cầu em như vậy. Nhưng anh không thể cứ dối lừa mình mãi. Từ lúc có em anh không còn hứng thú với ai khác, Las Vegas cũng không. Những lúc không em anh thấy mình rất buồn rất trống vắng.

Hòa thở dài quay đi dấu những giọt lệ nóng hổi.

- Em cũng yêu anh phải không ? Chúng ta cần có nhau suốt phần đời còn lại.

Hòa xiết chiếc gối vào ngực mình nén cơn bấn loạn. Hòa biết mình sẽ đi tới nước này, đối diện với sự thật. Hòa biết mình sẽ làm gì , phải làm gì ! Nhưng Hòa không ngờ Điền lên tiếng sớm vậy.

- Vẫn như từ trước đến giờ được không anh ? Đừng ép em mà !
- Nhưng tôi là đàn ông, không thể chấp nhận em cứ đi đi về về. Em nên mạnh dạn đặt thẳng vấn đề với chồng em, anh ấy nên hiểu mà rút lui .

Đôi mắt con thú hoang đang ngước nhìn người thợ săn, từ bàng hoàng đã chuyển sang kinh hãi. Giây lâu cô từ tốn trả lời .
- Em quý mến anh, và cũng rất yêu thương chồng em. Chúng em kết hôn đã 10 năm rồi, quen nhau từ thời highschool, chúng em là tình đầu của nhau. Xin anh hãy hiểu cho em ! Em không xa anh ấy được .
- Còn tôi ? Tôi là cái gì của cô ? Hay chỉ lúc nào cần thì cô chạy đến ?
- Anh ...
Điền đứng phắt dậy đá vào chiếc ghế trước mặt. Máu nóng bừng bừng trên đỉnh đầu khiến anh lính quýnh không giữ được sự điềm đạm thường ngày. Anh đang làm Hòa sợ...nàng vẫn ngồi bó gối trong im lặng. Hòa ngắm những bông tuyết đang xà thấp ngoài kia . Cô nghĩ tới chồng đang cô đơn ở nhà...chắc anh cũng đang thẫn thờ ngồi ngắm bông tuyết bên cửa sổ... chắc cũng đang nhớ cô...đang trông ngóng mõi mòn...Một người chồng hàng tháng chở cô ra phi trường rồi lại đón cô về trong sự chờ đợi nhẫn nại. Có bao giờ Hòa lại muốn mình làm người vợ phản bội . Đã bao nhiêu lần cô thấy khinh khi bản thân mình. Sao Hòa không được như những phụ nữ bình thường khác. Họ lấy chồng rồi sanh con đẻ cái đầy nhà, cuộc sống cứ phẳng lặng trôi êm . Đã nhiều lần Hòa muốn bỏ cuộc, không phải đi về giữa hai người đàn ông .
- Cô tham lam ích kỷ nên muốn vẹn cả đôi đàng chứ gì ? Bởi vì cô còn trẻ, nhưng tôi già rồi. Tôi cần một điểm tựa bền vững.

Những lời đay nghiến của Điền như những mũi dao nhọn khứa sâu vào trái tim Hòa. Nó cứ từng nhát, từng nhát một...
- Anh bình tĩnh đi anh ! Nếu thương em cho em một thời gian nhé anh . Đừng trẻ con như thế, anh làm em khổ lắm !
- Cô cho rằng tôi sung sướng lắm hay sao? Tôi vui bao nhiêu mỗi lần cô đến, thì cũng đau bấy nhiêu mỗi lần tiễn cô. Đây là xứ của văn minh và tự do, chúng ta cần phải xóa bỏ định kiến, phải sống cho ra một kiếp người em ạ !

Cô đến bên anh ôm choàng lấy Điền vỗ về, Điền nâng cằm cô lên , nhìn thẳng vào mắt cô.
- Nếu em nói em không yêu tôi. Tôi sẽ buông tay không làm khổ nhau nữa, vậy em nói đi. Chồng em hay tôi ?
Cô ngã vào ngực Điền nói trong tiếng nấc.
- Đã đến nước này em không thể dấu anh. Hãy cho em một đứa con, anh Điền !
- Đừng ngốc thế cưng ! chúng ta yêu nhau vì chính chúng ta không phải vì những đứa con.
- Nhưng em rất cần một đứa con với anh.
- Sao không đẻ cho chồng em ? Hả cưng ?
Điền hôn lên những giọt nước mắt long lanh . Những giọt nước mắt tự nó không biết nói dối, nước mắt Hòa mặn mà nồng nàn như thân thể cô. Hòa vừa nói vừa khóc.
- Chồng em bị bịnh thận, không thể có con. Xin anh một đứa con rồi anh bỏ em cũng được, em không đòi hỏi quyền lợi gì cả.
- Khoa học tiến bộ vượt bậc, sao em không nhờ đến bác sĩ phải đơn giản hơn không ? Sao phải chà đạp lên tình cảm của tôi ?
- Em làm gì có tiền ? Cũng không tin tưởng vào sự sinh sản vô tính. Em mong ước một đứa con có trí tuệ của anh, tâm hồn của em...nhân cách như chúng ta. Cũng đừng bắt em phải xa chồng , em không thể nào làm được.

Vị mặn của nước mắt đậm dần thành muối, muối lại pha chút ớt đang xát vào lòng Điền xót xa. Khốn nạn quá ! Đây mới chính là mục đích mà em đã đến với tôi. Vậy mà tôi cứ ngỡ em yêu tôi như tôi đã yêu em.

Điền xô Hòa ra , bỏ chạy ra ngoài tuyết. Tuyết vẫn rơi nhè nhẹ...bồng bềnh .

Không áo ấm , không giày dép, Điền cứ thất thểu trong đêm. Mặc kệ tuyết , mặc kệ gió, mặc kệ Hòa đang khóc ngất trong kia. Chưa có canh bạc nào khiến Điền thua rạt như làn này. Thua không thể nào xoay chuyển, thua mà bất phục, thua trong đau đớn tủi hờn. Hòa ơi ! Em ác lắm. Giá mà tôi có thể tôi tiếc gì với em kia chứ ?

Điền không dám về nhà, cứ lững thững trong đêm. Tuyết cứ nổi to lên ngập chân tôi đi ! Rồi ngập lên mũi, lên tận đầu Lúc này tôi thèm được đông cứng như pho tượng đá. Tôi thà là một tượng đá không có linh hồn.

Ba mươi năm trước vì quá yêu Lụa , Điền đã làm phẫu thuật cắt bỏ ống dẫn tinh. Vì Lụa bị bịnh tim bẩm sinh không thích hợp với vai trò làm mẹ. Nào ngờ, Lụa lại ra đi quá sớm.

Đã quá nữa đêm...tuyết vần vũ thành cơn bão lớn phủ ngập vạn vật một màu trắng ngời ngời. Bão lòng trong bão tuyết, hởi kẻ độc cô cầu bại ? Mi còn thức hay không ?

Mưa phố núi 9-9-2012