Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2014

truyện ngắn - Điệp khúc tình





Điệp khúc tình 


 
Tôi thả chân sáo reo vui trên những con đường tráng xi măng rất đẹp dọc theo bờ hồ. Con đường ngoằn ngoèo sạch bong, hương cỏ thơm nhè nhẹ, hơi lạnh mát rượi phả lên từ mặt hồ. Tôi hít thật sâu làn không khí trong trẻo của nơi này, tâm hồn nhẹ lâng lâng...
 
Chiều đang rơi chầm chậm như tặng thêm cho tôi chút không gian bình yên. Thành phố yên lành quá, nhẩn nhơ như Đà Lạt. Mission Viejo lake rất giống hồ Xuân Hương nằm ngay trung tâm nối liền hai thành phố : Mission Viejo và Rancho Santa Margarita. Nước hồ trong veo có thể nhìn xuyên đáy. Vài chiếc cano lướt nhẹ trên mặt hồ. Tôi dõi mắt theo một chiếc giăng buồm xanh đỏ tận ngoài xa. Người đang lướt ván không rõ là đàn ông hay đàn bà, một thân thể mềm dẻo lượn lờ qua trái rồi qua phải, sau đó nằm rạp sát mép nước. Những chiếc cano chung quanh hò reo. Người dân ở đây hạnh phúc quá ! Họ được sống trong một không gian gần như biệt lập. Từng dãy núi nối dài bao quanh thành phố che chắn chốn này khỏi những ồn ào rộn rịp đặc trưng của miền Nam California.
 
Mặt trời đang trườn từ từ xuống hồ, ánh chiều ráng đỏ làm mắt tôi hơi mỏi. Tôi ngồi bệt xuống một thảm cỏ cạnh mép hồ lục tìm chiếc I phone. Tôi muốn thâu lại cảnh hoàng hôn yên ả ở nơi này dưới từng góc cạnh. Chỉ mỗi tích tắc thôi, màu sắc lại chuyển mình. Tôi bụi bặm lăn lóc theo không gian tĩnh mịch. Cuối thu, sót lại ít lá vàng đùa vui trong gió, chúng cứ bay là đà trên cỏ như níu bước chân tôi, muốn rủ rê tôi lại gần những vạt hoa đang nở rộ xôn xao đàng kia, từng vạt, từng vạt rực rỡ đan xen như một tấm thảm màu. Tôi đắm mình theo sắc hương hoa lá, để cho tâm hồn mình được thoả sức gột rửa  đến say mê...
 
- Cô cũng bị chìm đắm trong buổi chiều như thế này ư ?
Tôi ngước lên bắt gặp một người đàn bà phốp pháp trên hai tay lủng củng những giá vẽ cọ màu
- Chào bà ! Thỉnh thoảng tôi ngang qua đây, riêng hôm nay nhất quyết phải ghé vào tản bộ. May mắn thay đã tóm được một không gian đẹp đến mê hồn.
- Cô đã làm một điều rất phải đấy ! Nếu không sẽ tiếc biết mấy. Phong cảnh ở đây thường khiến du khách ngẩn ngơ. Tháng trước còn đẹp hơn nữa. Giờ đang cuối thu có những màu sắc đã nhạt phai đi mất. Tôi đã kịp vẽ lại chúng cả đấy. Nếu tiện mời cô thăm xưởng vẽ của tôi. Đấy ! Toà nhà màu trắng với những ô cửa xanh xanh bên kia đồi.
Tôi nhìn theo hướng tay bà chỉ, một ngôi nhà to bề thế thấp thoáng giữa rặng cây xanh um.
- Bà có phước thật ! Chỉ bằng vào khung cảnh chung quanh tôi cũng đoán được bà ở vào một nơi thơ mộng đến dường nào ! Thành phố này trẻ quá, chắc giá cả phải cao ngất ngưỡng bà nhỉ ?
- Toàn nhà bạc triệu cả đấy cô. Những căn nhà có view nhìn ra hồ là đắt hơn cả. Nhà đã đắt, thuế còn đắt hơn.
- Vậy mức sống của người dân ở đây hẳn phải cao lắm. Thành phố này có kỷ nghệ gì đặc trưng không bà ?
- Dân ở đây phải ra thành phố khác làm việc. Nơi này chỉ để an dưỡng thôi. Tôi cũng chỉ mới về đây được 4 năm, từ khi kết hôn. Trước đây tôi sống ở Laguna Wood.
- Oh ! Tôi làm việc gần nơi đó lắm, quen biết rất nhiều khách hàng ở Laguna Wood Village. Trước đây nơi đó được gọi là Leisure World.
- À ...à phải đấy. Bà thân mật kéo tôi vào một chiếc ghế đá tình cờ.
- Bà chỉ mới kết hôn có 4 năm thôi sao ? Tôi tưởng...
- Vì tôi già rồi chứ gì ? Đây là lần thứ 2 nhé ! Người chồng thứ nhất qua đời khi tôi 64 tuổi. Tôi ở goá 8 năm thì gặp Bill. Và tôi lại kết hôn lần nữa khi tuổi đời đã 74. Bill chính là giấc mộng cuối đời của tôi .

Tôi trố mắt ngắm gương mặt đang ngập tràn hạnh phúc của bà. Tôi tưởng tượng ra khuôn mặt này khoảng 50 năm về trước...Những đường nét thanh tao dịu dàng vẫn còn đó, bây giờ đang chịu sự tàn phá của thời gian. Những vệt đồi mồi lan tràn trên hai gò má đang chảy xệ nhăn nheo. Đôi mắt mơ màng kia chắc một thời làm hút hồn người đối diện, đôi mắt đó đang bị thu hẹp dần bởi đường viền quanh mắt nặng nề chi chít những vết nhăn...Người đàn bà này đã dẫn tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Không biết bà sẽ còn cho tôi bao nhiêu ngạc nhiên nữa đây ?

- Lúc mới nhìn thấy cô say sưa với buổi chiều nơi này cho tôi một cảm giác rất lạ. Hình như tôi vừa gặp lại chính tôi của ngày trước. Tôi đoán cô rất lãng mạn và chắc cũng đa tình như tôi.
 
Chiều đang nghiêng dưới chân ! Tôi lánh vào nỗi ưu tư thèn thẹn, đã lâu không có ai nhận xét về tôi như thế ! Chính tôi đôi khi phải ngập lặn cho những toan tính mưu sinh đã giấu lại một góc hồn của mình. Nếu giấu sâu chặt quá sợ một ngày sẽ đánh mất chúng luôn. Đột nhiên tôi có cảm giác rất gần gũi với bà, có khi nào chúng tôi từng quen biết nhau ở kiếp trước không ?
- Tôi là Bevely, rất vui quen biết một tâm hồn đồng điệu ! Mừng cho sự lãng mạn của chúng ta nhé.
Bà tìm tay tôi. Tôi cứ để cho tay mình nằm ngoan trong tay bà. Những ngón tay mập mạp, thô ráp lem luốc màu mực vẽ. Chúng ấm áp, tin cậy và thân thương làm sao !
- Cháu là Mộng Lan, có dịp sẽ trở lại thăm bà, rất tò mò với giấc mộng cuối đời của bà đấy !
- Cô hứa rồi nhé ! Cô sẽ không hối tiếc khi thăm nhà tôi đâu.
- Bà ơi cả đời cháu cũng không dám hy vọng được sống trong những ngôi nhà như thế .
- Nhà vùng này hot lắm ! Bọn Real Estate cứ lượn lờ chung quanh. Họ ra giá nhà tôi 2 triệu đấy, nhưng tôi không bán đâu. Bill muốn tôi sống ở đó cho tới khi tôi chết.
Hai triệu bạc ? Tôi thấy tim mình sắp sữa vỡ tung ra. Nếu tôi mà có trong tay 2 triệu đô la sẽ được sống như một bà hoàng, sẽ đi vòng quanh thế giới để khám phá những kỳ tích của nhân gian. Tôi sẽ nếm những món ăn ngon nhất, sẽ diện những chiếc váy đẹp nhất... Những ý tưởng này tôi chỉ giữ lại cho riêng mình, vậy mà không qua được ánh mắt lém lỉnh của bà.
- Ở vào độ tuổi của tôi đây, cô sẽ hiểu tiền không có ý nghĩa nhiều lắm. Quan trọng là được sống theo ước nguyện của mình, cùng với người mình yêu dấu. Khi nào cô đến cứ mạnh dạn nhấn chuông nghe. Tôi ở một mình vắng vẻ lắm ít khi đi đâu xa.
- Bà vẫn đang kết hôn mà !
- Thì vẫn. Nhưng Bill đang ở viện dưỡng lão cách xa cả tiếng đồng hồ.
- Ông ấy lớn hơn bà nhiều không ?
- Nhỏ hơn tôi 2 tuổi, nhưng cả đời cứ vất vả mưu sinh. Tôi may mắn hơn, chưa bao giờ phải ra ngoài để kiếm việc làm. Ông chồng quá cố của tôi là cựu chiến binh, đã từng sang đánh trận ở Việt Nam đấy ! Có phải cô đến từ đất nước đó ?
- Dạ phải thưa bà ! Tôi gần như reo lên. Tôi thường hãnh diện khoe với mọi người gốc gác của mình, làm như tôi đến từ một xứ sở thần tiên nào vậy.
- Một nơi rất đặc biệt, tôi được nghe kể rất nhiều !

Mặt trời đã lặn sâu đáy nước, gương mặt bà sâm sẫm trong bóng chiều. Mái tóc trắng rực lên chút ánh sáng mềm mại. Bà mỉm cười hiền từ nheo nheo đôi mắt kéo dài thành những vệt chân chim. Tôi tạm biệt bà hoạ sĩ phúc hậu, bà tiễn tôi đến tận xe.
 
Tôi lái xe len lõi qua những rặng thông rũ bóng hai bên đường. Gió phả vào mặt tôi lành lạnh. Gương mặt bà Bevely theo tôi lên freeway. Sự gặp gỡ bất ngờ cho tôi một niềm vui nho nhỏ. Tôi tưởng tượng đến lúc được tham quan ngôi nhà trên đồi,  đuợc ngắm xưỡng vẻ thoả thích , được bà mời ăn tối rồi ngủ đêm trong căn nhà mơ ước đó. Tôi chắc sẽ rủ bà dậy thật sớm để ngắm ánh bình minh, cùng nghe chim hót, cùng đếm nhạc thông rì rào trên những rặng núi phía sau...

Freeway đang kẹt xe, tôi phải nhích từng chút một. kiểu này chắc phải hơn tiếng nữa mới về tới nhà. Có hề gì đâu chứ, bởi hồn tôi còn bận bềnh bồng trôi nổi trong giấc mơ 2 triệu đô la.
 
Phải 3 tháng sau tôi mới có dịp trở lại thăm bà vào một sáng chủ nhật. Bà vồn vã đón tôi với gương mặt còn ngái ngủ. Hương cà phê thơm nức từ gian bếp. Chưa cạn tách cà phê tôi đã bị bà lôi tuồn tuột từ phòng này sang phòng khác. Mỗi căn phòng là một mê cung riêng biệt. Bà trang trí chúng rất độc đáo theo phong cách đồng quê. Tranh của bà cũng thế, là sự pha trộn rất đậm đà của màu sắc, là những góc khuất khó hiểu đầy ma thuật. Chúng hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài chân tình niềm nở của bà. Tôi không rành hội hoạ, chỉ ngắm tranh bà bằng cảm xúc mà tôi nắm bắt được qua những gram màu. Dường như trái tim bà luôn đập nhịp rộn rã, sự sôi nỗi của tuổi trẻ, của tình yêu và những khát vọng không bao giờ tắt.
 
Bà dẫn tôi đi bộ qua những dãy núi phía sau nhà. Núi đang khoác áo mùa đông. Những cụm tuyết bám chặt vào thành núi lóng lánh sáng ngời. Cỏ xám như giáp bạc, gió chập chững từng cơn rít liên hồi xuyên qua những hàng cây trơ khẳng khiu. Khí hậu vùng núi lạnh quá, tôi tiếc đã không mang theo khăn choàng. Tôi run rẫy cất bước cho kịp bà, vừa đi bà vừa huyên thuyên câu chuyện...
 
- Phải đợi đến mùa hè tôi mới dám đón Bill về đây, tội nghiệp anh ấy nhớ nhà đến tê lòng. Tôi phải treo rất nhiều tranh ở viện dưỡng lão cho anh ấy ngắm. Các con của anh ấy đã lớn lên ở đây, mẹ chúng cũng ra đi từ nơi này. Khoảng 20 năm trước vùng này vẫn hoang vu lắm. Khí hậu ở đây hành hạ bệnh tình của ảnh. Năm ngoái vừa bị stroke rồi, ảnh phải ngồi xe lăn.
- Mùa xuân ở đây chắc phải đẹp biết mấy !
- Ừ, đẹp tuyệt. Nhưng tôi phải dành thì giờ đi thăm các con. Tôi có 3 đứa con riêng đang sống ở Montana. Chúng đều làm nông trại, mùa xuân nhàn rỗi cả gia đình lại quây quần bên nhau. Chúng vẫn không tán thành hôn nhân của chúng tôi. Các con của Bill cũng thế, chúng nghĩ tôi đến với anh ấy vì tiền.
Từng đoàn người lướt qua chúng tôi, họ đi hiking với gia đình. Khuôn mặt người nào người nấy rạng rỡ quá. Chắc họ không cảm nhận cái lạnh như tôi đâu, hoặc đã quen với nó rồi.
 
- Bà đã gặp ông Bill trong trường hợp nào ?
- Qua internet.
- Thật à ? Tôi sợ những người làm quen trên net không đáng tin cậy lắm đâu !
- Chúng tôi già rồi có gì để lừa dối nhau, chỉ chat được một tuần thì anh ấy quyết định gặp tôi. Anh ấy hay lắm nhé ! Lần đầu gặp mặt tôi đã cảm giác rất thân quen. Anh ấy hài hước và khéo ăn nói thường làm tôi vui. Sau ba tháng hẹn hò thì tôi biết anh ấy là người đàn ông đích thực của đời mình.
- Vậy bà có thật sự rung động như lần đầu biết yêu hay không ?
Nét mơ màng lại thoáng trên mắt bà, sự im lặng trong chốc lát khiến tôi nghĩ bà đang thả hồn về bên cạnh ông Bill.
- Tình yêu cuối đời sâu lắng hơn ! Nói sao cho cô hình dung được nhỉ ? Chúng tôi yêu nhau như những người tình, chia xẻ với nhau như bạn, trân trọng nhau như những cặp vợ chồng lâu năm. Có lẽ vì chúng tôi ý thức được thời gian chẵng còn nhiều. Chúng tôi cố gắng hiến dâng cho nhau tất cả. Thật ra tôi đâu có muốn kết hôn nữa làm chi. Tiền mà ông chồng cũ để lại đủ cho tôi sống khoan thai cuối đời. Phần lớn tranh của tôi dùng cho mục đích từ thiện, nhưng cái lý do mà Bill đưa ra đã khiến tôi trăn trở mất 3 tháng .
- Một lời cầu hôn cực kỳ lãng mạn phải không bà ?
- Bill là người duy nhất hiểu được tôi. Anh ấy coi sự lãng mạn của chúng tôi là của gia bảo. Chỉ trong những tâm hồn lãng mạn mới khiến tình yêu được thăng hoa. Chỉ ở bên anh ấy tôi mới thấy mình đàn bà nhất, xinh đẹp nhất. Anh ấy thường khuyến khích những tư tưởng cấp tiến của tôi, đặc biệt yêu tranh của tôi. Anh ấy bảo yêu tôi nhất vì đã khiến anh ấy rung động sâu xa nhất. Lý do anh ấy muốn kết hôn với tôi vì muốn tôi mang họ của anh ấy ký vào những bức tranh. Khi chúng tôi chết sẽ nằm cạnh nhau dưới cùng một cái họ. Anh ấy muốn kiếp sau chúng tôi lại tìm thấy nhau...
 
Tôi đang bị mê hoặc bởi cái thông điệp bất tử của ông bà. Đa số người thời nay rất thực tế, có mấy ai hiểu được những vẻ đẹp tiềm ẩn của tình yêu. Có mấy ai biết cách giữ cho tình yêu đừng giẫy chết. Trước mắt tôi không phải là  bà Bevely hoạ sĩ. Nàng là cô gái vừa bước ra từ cổ tích, là nữ thần tình yêu đang thở, đang cười. Nàng không có tuổi, đẹp mãi với thời gian.
- Chúng tôi đã chọn được nơi để nằm xuống, bia mộ cũng đã khắc sẵn tên. Khi nào chúng tôi chết, con cháu chỉ việc lắp hình và khắc thêm ngày tháng là xong...
 
Từng lời của bà Bevely đang nhảy nhót trong hồn tôi. Nó khiến những sợi dây thần kinh của tôi căng lên như dây đàn. Dường như bà Bevely đang hát, gió đệm lời du dương...Tôi thấy hồn mình đang bay lơ lững trên những rặng núi kia. Tôi đã từng yêu và từng đau khổ. Tôi đã may mắn tìm thấy một nữa của mình vào những năm tháng mà tôi còn rất trẻ. Một người đàn ông đầy bao dung, anh thường bảo bọc chia xẻ với tôi mọi thứ. Một người dám yêu tôi hơn mọi ngưỡng cửa của thế gian. Vậy mà tôi đã lỡ tay vuột mất...Và tôi đã day dứt suốt đời mình. Giấc mộng tình yêu có khi nào lại đến với tôi thêm lần nữa ?
 
Đôi môi bà Bevely vẫn còn mấp máy nhưng tôi nào có nghe thấy gì ?
Đôi môi vẫn cười...Đôi môi đang hát...Điệp khúc tình đang vẽ lại một giấc mơ !
 
Mưa phố núi - tháng 10- 2014  

Thứ Ba, 28 tháng 10, 2014

thơ - Người đi tìm lá




 
Người đi tìm lá
 


 
Mon men chân về phố
xào xạc lá khô hỏi thăm.
Rưng rưng thu chạm ngõ
hàng cây thắp lửa cuối năm.
 
Chiếc áo đổi màu thời gian
lòng chưa nguôi ngoai thương nhớ !
Bàng bạc trời thu ráng đỏ
lửa tim dàn trãi bồng bềnh.
 
Ai còn mắc nợ một mùa xưa ?
Ai từng đếm mãi ân tình sâu ?
Ai thầm khắc tên em trên lá
thả bay giữa không gian úa màu.
 
Hồn em trôi theo thu ngoài kia
Nắng vàng lẳng lơ nghịch tóc.
Ai rót thêm hương vào áo ?
Để chiều quấn quýt say mòng.
 
Từng mùa thu rồi đi qua...
Tình còn vương vấn đến bao giờ ?
Đời người không dài như hàng cây
Sao tìm hoài một chiếc lá tình say ?
 
Thu Cali 28-10-2014

Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014

Thơ - Miền ký ức




MIỀN KÝ ỨC


Những con đường ngập lá me xưa ! 
Anh chiều chiều dắt tay em đi dạo 
Qua những quán cóc bên đường huyên náo 
Ta ngại ngùng chẳng dám dừng chân. 
*
Trời mưa anh lo em ướt áo ! 
Nắng đổ sợ bỏng khuôn mặt xinh 
Lộng gió - anh băn khoăn tóc rối 
Thì anh ơi ! Sao chẳng ngại em buồn. 

Nỗi đau xưa ...bây giờ thành nỗi nhớ 
Em một mình lạc trong hư vô...! 
Anh có còn hút thuốc như ngày xưa... 
Để em đếm từng ngụm tròn khói tỏa ? 
Và lanh chanh bậc diêm mồi lửa. 
Những đốm lửa tình cháy đỏ trên môi anh . 
*
Sinh nhật anh mỗi năm em vẫn nhớ ! 

Thắp cho anh một ngọn nến hồng 
Cầu mong anh trọn đời hạnh phúc 
Như giấc mơ ngày nào, ta đã vẽ cho nhau. 

Không còn anh, em tìm về ký ức 
Dẫu tình mình chỉ một nữa dở dang. 
Không cùng anh, em lạc mất thiên đàng 
Ký ức xưa, vùi sâu vào kỷ niêm. 
Em ! 
Thà một đời dại khờ, 
đau khổ - vẫn yêu anh ! 

Mưa phố núi 8/3/2011 





Thứ Tư, 15 tháng 10, 2014

truyện vừa - Vũ thư hiên








Vũ thư hiên



Thạch Phong yêu thích văn chương từ bé, là học sinh giỏi toán cấp tỉnh, giỏi cả các môn khoa học xã hội. Thế giới văn chương mới chính là tâm hồn chàng, nó khiến những cơn mơ khát vọng ẩn sâu từ tiềm thức lúc nào cũng hừng hực như một miệng núi lửa chỉ chờ ngày phụt ra. Khát vọng mênh mông như biển, mà sức người lại hữu hạn. Cuộc sống quá bất trắc, tai họa trùng trùng cứ đổ ập xuống thân phận chàng. Đôi vai Thạch Phong vốn bền bỉ dẻo dai trước sóng gió cũng phải đầu hàng số phận. Số phận ? có phải là sự sắp đặt của Thượng Đế, là định cuộc ? Hay chính bản chất của con người làm nên số phận ?

Ba mươi lăm tuổi, Phong vướng bệnh hiểm nghèo. Một căn bệnh mà thế giới chưa có lời giải đáp.

Mỹ nhân tự cổ như danh tướng
Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu.

Ngâm nga câu cổ thi để tự an ủi mình rồi bất giác Thạch Phong cất tiếng cười ngạo nghễ. Chẳng có ai chung quanh để thấy được ánh lửa ngạo mạn vừa lóe sáng từ đôi mắt đùng đục nâu thâm. Những vết thâm trũng quanh viền mắt hằn những vệt chân chim, dấu vết của thời gian, của bụi mờ dĩ vãng, của thăng trầm nghiệt ngã và suy tư . Ngoài ra chàng vẫn còn trẻ lắm !

Cơn bão tuyết bất ngờ ập đến khiến Phong loạng choạng. Cái lạnh thốc vào hai bên tai, chạy lên đầu mũi buốt nhức, mắt chàng xon xót đau. Liếc nhìn chiếc đồng hồ dạ quang nơi cổ tay, đã 6 giờ chiều, chuyến xe điện đã rời bến. Cũng may mà chàng đang trên đường trở về nhà, trễ chuyến này thì chờ chuyến tới, buổi học tối nay có bỏ cũng không sao ! Sợ nhất là trễ giờ đi làm, Phong rất ngại phải nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của xếp.

Tuyết đã ngập mắt cá chân, Phong vừa lạnh vừa đói run lập cập. Vài ánh đèn chập choạng từ nơi xa, hướng nào là đông , hướng nào là tây ? Sao mọi thứ cứ phủ một màn sương nhạt nhòa ? Phong nghe thoảng tiếng con gái trong trẻo qua tai .

" Mơ khách đường xa, khách đường xa.
Áo em trắng quá nhìn không ra,
ở đây sương khói mờ nhân ảnh.
Ai biết tình ai có đậm đà "

- Ai đó ? Sao tôi không thấy cô đâu ?
- Nhưng em thấy chàng mà, ở ngay bên cạnh chàng thôi !
- Tôi chẳng có lòng dạ nào mà đùa với cô, nếu thích thơ phú hẹn lúc khác. Cô không thấy trời đang ngập tuyết giá ư ? Cả cô nữa cũng phải mau mau về nhà.

" Lâu lắm không về chơi thôn Vỹ
nhìn nắng hàng cau nắng mới lên "

Giọng cô gái cứ reo vui mời mọc. Thạch Phong tự nhiên tiếp lời.

"Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
lá trúc che ngang mặt chữ điền "

Tiếng cô gái cười vỡ pha lê...

- ...Em biết chàng sẽ không bao giờ quên những thứ này. Bình tĩnh nào ! Chẳng có gì phải vội chàng ơi. Nào đưa tay ra cho em.
Thạch Phong đưa tay ra phía trước, thấy mình được nhấc bổng lên, lướt vùn vụt hơi gió rồi chân mình bỗng chạm mặt đất. Chiếc bóng trắng toát phía trước tỏa ánh sáng nhòa nhòa len lỏi dẫn Phong vào một không gian nhỏ hẹp, hai bên là những vách núi sừng sững rêu phong. Chàng thấy mình đứng trước một cánh cửa đá có khoắc nghệch ngoạc dòng chữ cổ " Vũ thư hiên ".

Thạch Phong bị thôi thúc bởi trí tò mò, bởi hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng...đầu óc chàng lâng lâng mê hoặc.

Cô gái mời chàng ngồi vào chiếc bàn đá, trên bàn có một bầu rượu và một chung rượu duy nhất. Cô vén tay áo rót rượu để lộ một cổ tay trắng ngần. Phong tìm mặt cô gái, chỉ là một khoảng tối mờ mờ không rõ đâu là mặt đâu là tóc. Phong giận đôi mắt mình ghê gớm, lúc nào nó cũng phản trắc.

- Chàng hãy uống hết chung rượu này nhé !
- Tôi không thích uống rượu ! Cô là ai ?
- Em là em, mời chàng.
- Biết đâu là độc tửu ? Tôi chẳng phải loại tửu sắc, càng không thích đàn bà đùa dai với tôi. Cô làm ơn cho tôi biết, cô là người hay ma ?
- Chàng sẽ thấy rõ em khi chàng bình tâm tĩnh trí. Đây là dược tửu dành riêng cho chàng, và em đưa chàng đến đây chỉ một mục đích, mời chàng hãy cạn !

Cô gái quay lưng thoắt tan vào không khí, chỉ còn một làn hương man mác...ngây ngây...

Thạch Phong cầm chung rượu ngắm nghía, rượu có màu ửng hồng sóng sánh như mật, hương quyến rũ đậm đà. Từ đáy cốc hắt lên những tia sáng long lanh. Phong cười ngạo đôi mắt mình, chúng mày quá vô dụng. Cái ta muốn thấy lại không được thấy, giờ lại nhìn thấy những thứ vô nghĩa. Chàng đưa lên môi tu một hơi, vị rượu ngon ngọt tê đậm nơi đầu lưỡi.

***

Thạch Phong bừng mắt, thấy mình đang nằm trong một căn phòng trắng tinh tươm. Bốn bề yên ắng, Vũ thư hiên ư ? Cô y tá xinh đẹp đon đả chạy tới.

- Ô ! Chào ông. Rất vui thấy ông đã tỉnh. Để tôi gọi báo cho bác sĩ ngay nhé !
- Đây có phải là Vũ thư hiên ? Rồi chàng chợt hiểu sự ngớ ngẩn của mình, cô y tá làm sao hiểu được tiếng Việt.
- Ông đang ở một bệnh viện hiện đại nhất của Sydney và ông đã ngủ suốt hai tuần nay. Giờ ông cảm thấy thế nào ? Bác sĩ đang đến đây.
- Cô thật xinh đẹp ! Ủa ? Sao tôi lại thấy cô rõ ràng đến thế, thấy cả những chiếc răng trắng bong trên miệng cô.
Cô y tá mỉm cười hoan hỉ.
Phong nhìn xuống đôi tay mình, đôi tay thô cứng xương xẩu đầy vết chai sần, lật ngửa bàn tay , Phong thấy rõ cả những đường vân tay. Trời ơi ! Có phải ta đang mơ ?
Cô y tá hiểu ý nhanh nhẹn mang đến một chiếc gương con. Phong mừng rỡ đón lấy tự ngắm mình. Râu ria lởm chởm, mái tóc bờm xờm đen nhánh, quầng mắt chi chít chân chim, lòng mắt đo đỏ máu...Cứ như một phép lạ vậy.

- Cô làm ơn cho tôi xem cảnh vật bên ngoài với, đã lâu rồi tôi không được nhìn thấy màu nắng.
- Đợi ý kiến bác sĩ đã rồi tôi sẽ chìu ông, ông nhé !

Viên bác sĩ cao lớn vừa bước vào phòng.
- Chào ông Thạch, ông thấy thế nào ?
- Thấy vui ghê lắm, và hân hạnh gặp một người đàn ông khỏe mạnh như ông. Trông ông rạng rỡ quá ! Làn da trắng hồng, tóc blonde ngã bạch kim và mang mắt kiếng hiệu Brendy.
- Ha ha ha...Nghĩa là ca phẫu thuật cấy ghép của chúng ta đạt 100% rồi. Chúc mừng ông Thạch nhé ! Và chúc mừng cả tôi.
- Chúc mừng phương pháp chữa trị mới nữa chứ ! Tiếng cô y tá xen vào.

Bác sĩ khám lại thật kỷ đôi mắt Thạch Phong, sau đó ôn tồn kể lại câu chuyện.

- Ông Thạch quả là một trong những người may mắn. Khi người ta đưa ông vào đây ông đã bị thổ huyết và hoàn toàn bất tỉnh. Cơ thể ông suy kiệt rất nặng, có lẽ ông đã qua một thời gian dài lao tâm lao trí. Qua giấy tờ tùy thân của ông mà bác sĩ trực hôm đó cũng là một người Việt Nam hiểu được hoàn cảnh của ông, một du học sinh nghành vi tính đang vừa học vừa làm. Chúng tôi đã liên lạc nơi làm việc của ông, được họ cho biết ông là một nhân viên cần mẫn đang sống một mình. Trong bóp ông còn có một giấy khám bác sĩ rất thường xuyên tại một văn phòng nhãn khoa đặc biệt. Nhờ đó chúng tôi biết ông bị viêm võng mạc mãn tính.

May mắn thay, bệnh viện hôm đó có một cô gái đột ngột qua đời vì tai nạn. Tuổi tác và nhóm máu rất tương xứng với ông, nên họ điện thoại liên hệ với tôi ngay. Tôi tạm ngưng mọi công việc nghiên cứu ở Canada tức tốc sang đây để điều hành ca phẫu thuật. Và như ông thấy đó, Chúa đã mở lòng với chúng ta. Từ đây ông hãy ráng chăm sóc mình nhé ! Tránh những công việc tập trung vào đôi mắt, tránh ánh sáng gắt, và tuyệt đối đừng quá lao tâm lực. Được biết, ông đang nghiên cứu những đề tài tiên phong trong ngành vi tính. Chúc ông sớm thành công !

Tôi còn ở lại đây quan sát ông thêm hai hôm nữa rồi về lại quê nhà. Nếu không có gì trở ngại một tuần nữa ông sẽ rời bệnh viện, bạn tôi sẽ trực tiếp chăm sóc ông. Ông yên tâm nhé ! Không phải trả một chi phí nào, chúng tôi hoàn toàn tự nguyện giúp ông.

Những giọt nước mắt nóng hổi tuôn rơi trên má Thạch Phong. Đã lâu rồi Phong tưởng mình không còn biết khóc...

- Cứ khóc đi bạn, những giọt nước mắt của hạnh phúc hiếm hoi nên quý giá vô ngần. Đàn ông có đôi khi cũng nên bật khóc, nước mắt sau khi khô đi sẽ định hình nhiều thứ.

Bác sĩ bước tới ôm choàng vai Thạch Phong trong cái ghì xiết chân thành chia xẻ.
Bác sĩ còn trao cho Phong một tấm card cá nhân với đầy đủ địa chỉ, phone, email.

- Bất cứ lúc nào có câu hỏi gì bạn cứ mạnh dạn liên lạc với tôi nhé ! Khi nào bạn về nước cũng nên cho tôi biết, tương lai có thể tôi sẽ đặt chân tới đất nước của bạn.

- Thành thật cám ơn ông, về tất cả. Giọng Phong run run nghẹn ngào...Rồi Phong quay qua cô y tá.
- Cả cô nữa, nụ cười rất tươi, rất đẹp.

Cô y tá duyên dáng quay đi hướng về phía cửa sổ, cô kéo tấm màn vải lộ ra khung cửa kính. Tuyết vẫn từng cụm đọng lại trên sân cỏ. Màu trắng tinh khôi của tuyết, màu xanh mơn mởn của cỏ như đang đùa vui dưới những sợi nắng chiều nghiêng ngã. Những sợi nắng đan xen nhảy nhót...cái màu nắng nhàn nhạt ươm tơ...khiến lòng Phong gợi nhớ những buổi chiều tư lự trên đồi cù...thời sinh viên hoa mộng thuở Đà Lạt...

***

Thạch Phong nhớ lại cơn bảo tuyết bất ngờ...không biết cô gái trong giấc mơ là ai mặt mũi thế nào ? Nhưng cái tên " Vũ thư hiên " khắc trên cửa đá thì cứ rõ mồn một. Mùi hương kỳ ảo trên người cô, vị ngọt đậm đà của dược tửu, những tia sáng long lanh từ đáy cốc...Đó có phải là thứ mà người xưa vẫn ca ngợi : "Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi " ? Cô gái nào đã qua đời bất chợt để kịp lúc tặng chàng đôi võng mạc thay thế ? Nàng có liên hệ gì tới cô gái áo trắng của Vũ thư hiên ? Phong phải tìm cho ra câu trả lời.

Phong rời phòng đi tìm bàn giấy xin được xem hồ sơ nhập viện của mình.

7 giờ 15 ngày...tháng...năm...nghĩa là khoảng một tiếng sau cơn bảo tuyết. Có ai đó đã gọi cấp cứu khi bắt gặp Thạch Phong bất tỉnh ngoài tuyết giá. Người con gái xấu số tuyệt mệnh vì tai nạn xe hơi cũng vào ngày hôm ấy tên là Havy Le, 32 tuổi. Có thể là một người Việt Nam chăng ? Ngoài ra chàng không được biết gì thêm. Chàng muốn ngõ lời cám ơn và chia buồn với thân nhân của người quá cố cũng không được, tất cả được bảo mật.

***

10 năm sau.
Thạch Phong là một kỹ sư vi tính có uy tín trong nước. Tiếng tăm của chàng lan xa cả vùng Đông Nam Á. Phong chuyên tâm nghiên cứu những lập trình vi tính dành cho người khiếm thị. Công việc khiến chàng bận rộn luôn không có thời gian cho bản thân mình. Phong thường phải đi về giữa Sài Gòn- Đà Lạt.

Thạch Phong thích lái xe len lỏi giữa những sườn đồi bạt ngàn. Mùa xuân, tha hồ ngắm hoa cà phê phủ trắng từng vạt. Hè vàng rực với dã quỳ quanh lối, mùa thu ngắm hoa tường vi phủ đặc những bờ tường,thả hương nhè nhẹ pha sương. Rồi đến mùa đông lá thông non xanh nõn ...

Gần tới thác Prenn con đường bị nghẽn mạch. Phong đi tìm một con đường tắt để vào thành phố, nghe nói có con đường mòn sẽ tiết kiệm cỡ 10 cây số. Đằng nào cũng phải thử một lần cho biết. Loay hoay một hồi bị lạc vào triền núi, cơn mưa to bỗng ào ạt đổ về, con đường đất trở nên lầy lội, Phong buộc phải tấp xe vào vệ đường chờ cơn mưa đi qua. Ngồi trong xe nghe nhạc, tình cờ lại nghe ngay một giọng Huế hát Đây thôn Vỹ Dạ mượt như nhung. Tâm trí chàng bần thần với cơn bảo tuyết năm nào...

Rồi cơn mưa lớn cũng giảm dần chỉ còn làn mưa bụi lất phất, bóng tối vây quanh.
Phong rồ máy, máy không nổ, xuống xe loay hoay rọi đèn pin tẩn mẩn một lúc không xong. Chẳng lẻ phải ngủ lại giữa rừng ư ? Phong xách đèn pin bươn bả tìm hướng. Trời tối mịt chẳng biết đâu là đâu ? Thì nhắm mắt liều chân vậy, Phong để cho tiềm thức dẫn đường. Ở cuối khúc rẻ là một căn nhà hoang gần như đổ nát. Phong nghe rõ tiếng bước chân mình lạo xạo trên lá ướt. Phong đẩy cánh cổng sắt hoen rỉ, ì ạch mãi cũng mở ra nhường lối. Chàng quét đèn pin lên những bậc tam cấp trơn phủ rong rêu. Có một sức mạnh vô hình cứ đẩy chàng về phía trước. Chần chừ vài giây Phong để mình bước tới, dù sao căn nhà hoang cũng đỡ hơn bìa rừng. Ngôi nhà im ắng quá ! Chỉ có tiếng nước mưa rỏ giọt bì bỏm, tiếng côn trùng ra rả nhạc đêm, và tiếng của chính bước chân lãng tử lẻ loi giữa bạt ngàn gió lộng.
Phong lia ánh đèn tìm cửa vào nhà . Có một tấm bảng lớn vắt ngang cửa chính, Phong bàng hoàng nhận ra giòng chữ nghệch ngoạc " Vũ thư hiên " . Trống ngực Phong đập liên hồi, lòng thấy sợ muốn quay gót. Có nên bước vào Vũ thư hiên hay không ? Mùi hương kỳ ảo năm nào ? Vị rượu ngọt tê tê đầu lưỡi...Phong đang cố trấn tĩnh ...có gì mà sợ ! Thần chết ta cũng từng gặp mà, Vũ thư hiên có thể giải cho ta giấc mộng năm xưa chăng ? Cả em nữa, Havy Le.

Phong đẩy cửa, cánh cửa mục rã chỉ chực long ra. Một con mèo lớn nhảy xổ vào người chàng. Ngao ! Vuốt của nó vừa cào ngang mặt chàng thật sắc. Phong né người đụng vào vách tường, vài con dơi hoảng hốt bay ra...

Phong bật cười ha hả trong đêm...tiếng cười tạo thành một làn sóng rền vang vọng...Chỉ là con mèo hoang với vài cánh dơi đêm thôi mà. Chính tiếng cười đã trấn tĩnh chàng, mạnh dạn bước hẳn vào bên trong, mưa lại trút rào rào như thác đổ.

Mùi ẩm mục của căn nhà cho chàng một cảm giác kỳ lạ, vừa ngai ngái hăng hắc lại vừa dìu dịu thân quen. Căn nhà trống trơn có một chiếc giường nằm sát góc tường,cũ kỷ ọ ẹp dưới sức nặng của chàng. Chai nước mang theo vẫn còn một nữa...Phong uống cạn, đặt chiếc xách tay xuống làm chỗ ngã đầu, đôi mi chàng trĩu nặng...

Giật mình vì tiếng đàn réo rắt trong đêm...Phong nhìn quanh quẩn không thấy ai...chàng mơ hồ đi theo tiếng đàn dò dẫm trong bóng tối. Thì ra ngôi nhà rộng lớn thênh thang vậy. Phong dừng chân trước một căn phòng mà chàng khẳng định tiếng đàn phát ra từ đó. Vừa đẩy nhẹ cánh cửa đã nhìn thấy kỳ nữ, cô ngẩng lên nhìn chàng đôi mắt đen lay láy, nở một nụ cười hiền lành, có đường nét nào đó trông quen quen...

- Chàng ngồi đi ! Em đợi chàng lâu rồi.
- Đợi tôi ư ? Cô biết tôi sẽ đến đây sao ?
- Tựu rồi tan...
- Cô có phải là Havy Le, người đã tặng tôi đôi võng mạc ?

Cô gái không trả lời, đôi tay xinh lả lướt múa may trên cung đàn, miệng vẫn nở những nụ cười vô tư...
- Tại sao lại tặng mắt cho tôi ? Sao lại là cô mà không phải ai khác ?
- Xin lượng thứ vì em thật không biết ! Chỉ biết rằng em phải trả một món nợ đã trót vay chàng.
- Vay từ khi nào vậy ? Sao tôi chẳng có ý niệm gì ? Chúng ta đã từng gặp nhau sao ?
- Chỉ lần này nữa thôi. Từ đây hồn em sẽ ẩn náu vào những đóa dã quỳ. Chàng hãy bảo trọng.

Cô lại tan đi trước đôi mắt ngỡ ngàng của Thạch Phong...chỉ để lại làn hương như 10 năm về trước...chính là hương trầm. Trên phím đàn e ấp đóa dã quỳ màu trắng.

Nhặt hoa Phong nâng niu nó trong tay mình. Đóa hoa này không có mùi hăng hắc như dã quỳ ngoài kia. Cánh hoa dài hơn , hơi rũ xuống trắng tinh , đặc biệt nhụy của nó đen tuyền như con ngươi của lòng mắt trồi hẳn lên trên. Chàng trở về giường với đóa quỳ phát sáng trong đêm, ngủ một mạch tới sáng.

Buổi sáng vừa thức dậy Phong tìm tới căn phòng đêm trước. Cây đàn tranh trên vách đã mục nát, góc phòng có chiếc giường nhỏ, đầu giường có kệ sách ép sát tường còn sót lại vài quyển sách cũ long cã lề. Phong tìm thấy một tập vở học trò nhòe nhòe nét mực tím tròn trịa, một cuốn sổ ghi chép cá nhân, có một số bài thơ tuổi học trò vụng dại...

Gần cuối tập là bài thơ:

Đồi dã quỳ

Hái hoa dã quỳ đan thành vương miện
tặng em cô dâu riêng anh yêu dấu.
Trò chơi trốn tìm loanh quanh đồi núi,
em ngã đau chân lòng anh bối rối...

Hoa dã quỳ ơi ! vàng tôi nông nổi.
Niềm tin xanh cỏ em lớn lên rồi.
Mãi mãi tim anh dành riêng em đó !
cô dâu bé nhỏ nụ cười ngây ngô.

Thời gian trôi trôi...dã quỳ dẫn lối.
Tim anh buốt nhói tập tễnh thơ tình
Em thôi dại khờ vẽ lên mắt nhớ,
bờ môi muôn thuở nũng nịu tình tôi.

Hồn em một đóa những ngày xa xưa
giữ tim cất lửa - cho anh tình vừa.

-Vyvy-

Cái tên Vyvy cùng bài thơ dã quỳ dẫn chàng về quá khứ xa xăm...

Hơn hai mươi năm trước...
Tình cờ một lần xem báo tường giao lưu của một trường cấp 3 với các trường đại học Đà Lạt. Thạch Phong thấy thích bài thơ Đồi dã quỳ với cái nick Vyvy thật dễ thương. Chàng sinh viên quyết định ngâm bài thơ trong lần hội diễn văn nghệ mừng giáng sinh năm đó.Khi lời ngâm vừa dứt, tiếng đệm guitar còn buông nhịp chập chùng...

Một cô bé mảnh khảnh tất tả chạy lên sân khấu nói trong hơi thở ngập tràn cảm xúc...
- Em cám ơn anh đã chọn diễn ngâm bài thơ của em. Giọng anh trong và ấm lắm, khiến bài thơ của em thiệt hay thiệt lãng mạn...

Anh sinh viên lúng túng buông đàn bắt tay cô bé. Rồi cả buổi tối hôm đó không thể nào rời mắt khỏi vóc dáng thanh tao kia. Cô bé hình như cũng thế ! Sau đó hai người thường trao đổi thư từ với nhau về địa chỉ của ngôi trường mà họ đang học. Đó cũng là lần duy nhứt Thạch Phong gặp Vyvy. Dung nhan hiền ngoan đó cứ ám ảnh Phong mãi...Đôi mắt đen mơ màng, khuôn mặt trắng xanh xao, bờ tóc mềm buông xỏa, dáng đi hơi nhún nhảy.

Chỉ sáu tháng sau, Phong tốt nghiệp về tỉnh nhà. Những lá thư viết cho cô bé không có hồi âm, nên Phong đoán cô bé đã trườn khỏi tầm tay mình.

Ở trang cuối cùng cô bé viết :

Thạch Phong ơi ! Anh có nhớ em không ? Anh thật giống người con trai trong giấc mơ dã quỳ mà em đã thấy vào cái đêm em tròn 16 tuổi. Lần đầu gặp anh sao em có cảm giác thật là thân thiết, gần gũi như quen biết anh tự thuở nào. Anh đang ở đâu ? Bài Đồi dã quỳ em đã cố viết lại bằng ký ức của cơn mơ năm đó. Sao anh lại chọn nó hở anh ? Anh có cảm giác giống như em không ? Em sắp sửa đi xa, em để lại đây tập thơ này, để lại trái tim em ở nơi mà em đã chào đời và lớn lên. Nếu anh đúng là người con trai trong giấc mơ dã quỳ anh sẽ tìm đến đây, em đợi.

tháng 9 - 1995

Mang theo tập thơ cùng đóa bạch dã quỳ, Thạch Phong rời Vũ thư hiên. Có rất nhiều dã quỳ trắng thấp thoáng quanh ngôi nhà. Trở lại xe của mình nổ máy, lạ chưa ? Máy nổ ngon lành. Tới Đà Lạt Phong đi thẳng tới một trại ươm hoa, xin gặp chủ trại để hỏi thăm về đóa hoa lạ. Người yêu hoa trả lời :

- Đây không hẳn là dã quỳ, tuy cùng loài. Giống hoa này du nhập từ nước ngoài, không hiểu sao ông lại tìm thấy nó ở lưng chừng đèo Prenn.

Về nhà mình Phong đi thẳng vào văn phòng mở máy tính truy cập dữ liệu. Hoa có tên thị trường là Black eyes Susan - tên khoa học Echinacea, ngoài màu vàng và trắng còn có màu hồng và tím rất đẹp. Là loài hoa hoang dã phát tán nhờ bướm ong.

Lòng Thạch Phong tràn ngập một niềm vui rộn rã. Chàng sẽ biến Vũ thư hiên thành nơi chốn đi về cho riêng mình, sẽ nhân giống loài hoa quý hiếm này để nó được phát tán tự nhiên khắp miền cao nguyên thơ mộng. Rồi đây Bạch dã quỳ sẽ trở thành biểu tượng của tình yêu thuần khiết và thủy chung.

Mưa phố núi 15-9-2012




Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2014

Truyện ngắn - SÓNG TRIỀN ĐÊ



Sóng triền đê
Sóng triền đê


- Nụ ơi , Nụ à !
Con bé lại đi đâu ấy nhỉ ? Trưa trời trưa trật thế này rồi, còn chưa đói bụng hay sao ? Biền đưa mắt dáo dác tìm khắp con lều rách, mùi ẩm mốc xộc vào mũi Biền, khiến Biền hắt hơi mấy cái liên tiếp. Con bé ở bẩn đến tởm lợm, nói mãi mà nó có nghe đâu. Dở người, dở ngợm, dở đười ươi thế đấy. Có nói thế nào nó cứ toe miệng ra mà cười , đến khổ ! Nay mai lại tòi ra một tí nhau, chả biết đường nào mà lần ...


Biền tìm cây chổi lùa sạch mớ rác rưởi trên nền đất. Một chiếc cốc vỡ nằm chõng chơ, chiếc áo cũ nhàu nát vứt hững hờ như cuộc đời của Nụ. Sao có vài vệt máu ở đây nhỉ ? Thôi chết, hay con bé trở dạ ? Khổ ! Đã dặn kỹ lắm rồi, có gì cứ ới chú một tiếng...

- Nụ ới , Nụ ...ụ !

Biền hớt hải chạy dọc triền đê . Mặt trời đã lên đỉnh , cái nóng xồng xộc vào da thịt cháy bỏng trên đầu . Thường ngày thấy con bé hay tẩn ngẩn trên bờ đê này , nó ít khi dám đi đâu xa . Quái ! Biến đi đâu thế nhỉ ? Biền thấy lòng dạ thấp thỏm lo âu như mình là bố của đứa bé không bằng . Cái làng này khốn nạn lắm , toàn một lũ gia phong , nhà nào cũng ra điều cao quý lắm hử , liệu có đứa nào gia ơn giúp con bé với .

Con đê ngập nắng , đàn bướm cứ lượn vòng trên sóng lúa nhấp nhô . Lúa đang thì con gái , thoảng hương trổ đòng đòng mà Nụ có bao giờ được là con gái ? Nụ ơi ...

Người làng trốn nắng , con đường tít tắm lặng yên . Chỉ có bầy sẽ quần nhau rộn rịp loắn thoắng trên những khóm tre gìa . Biền cũng đã già đi đấy thôi . Ngày nào chàng trai trẻ quẫn chí bỏ làng mà đi . Không đi sao được ? Biền chẳng có tấc đất cắm dùi , hết làm công rồi lại làm thuê , đầu tắt mặt tối vẫn không ngoi đầu lên được . Cưới Thoa ư ? Rồi lấy gì nuôi nhau . Người làng chỉ nhắm vào quyền chức , gia thế . Biền cào đâu ra cái mớ ấy cho Thoa ? Mỗi ngày nhìn thấy Thoa lam lủ ngoài đồng , chiều về lại tất bật với gà lợn , rồi còn chăm cụ Lành đau ốm quặt quẹo luôn . Thoa trưởng thành trước tuổi , chưa tới hai mươi mà gò má đã chai sần . Mỗi khi ngắm cái bóng cao cao mỏng manh của Thoa ngoài giếng nước lòng Biền lại dấy tủi hờn . Yêu em , là phải mang hạnh phúc cho em phải không Thoa ? Ngoài trái tim ấp đầy hình bóng em , tôi là cái thằng chuyên chính vô sản , vô sản tất tần tật ba đời . Ngày bước chân ra đi tôi đã ngập ngừng chôn tim mình trên con đê này ...Ngày nào em vừa lớn , nhũn nhẵng chạy theo sau lưng trâu vòi tôi thổi những khúc sáo dành cho lủ mục đồng .

" Ai bảo chăn trâu là khổ ? Chăn trâu sướng lắm chứ ! Ngồi lưng trâu phất ngọn cờ lau mà miệng hát nghêu ngao... "

Rồi tôi đã dứt khoát vứt ống sáo xuống con ao làng . Bởi tôi biết từ đây tiếng sáo của tôi sẽ lẻ bạn , thanh âm riêng của tôi sẽ đứt nghẽn trong cổ họng không còn vỗ giấc ru em ...

Nụ nằm sóng soài cạnh mép ao , mắt nhắm nghiền . Chiếc bụng ụ cao cứ phập phồng theo nhịp thở , một chân thòng xuống nước . Có lẻ trong cơn đau con bé cùn quẫn đã mò ra đây hy vọng nước mát làm dịu cơn đau . Máu đổ loang chèm bẹp thành vũng ...Máu ! Khiến Biền nhớ tới những ngày xông pha trận mạc . Biền bế thốc con Nụ chạy một mạch về nhà Biền , đặt ngay ngắn trên chiếc chõng tre . Người Nụ cứ run rẫy theo tiếng rên khàn đục , mặt nhợt nhạt nhàn nhụa những mô hôi và nước mắt .

- Hượm đã nào , phải cố sức mà chịu nghe không ? Chú đi tìm Mụ Lắm .

Nhà Mụ Lắm tận cuối làng . Mụ đang vần cám heo . Biền bươn bã nói từ đầu ngỏ .

- Mụ Lắm này ...ay . Cái Nụ trở dạ , nhờ Mụ sang ngay bên tôi . Nó ra nhiều máu lắm , chong chóng với ...
- Cơ khổ ! Vâng , tôi sang ngay đây . Cậu đun hộ nồi nước sôi .

Biền giúp Mụ Lắm lấy khăn nước nóng lau khắp người Nụ . Những vệt máu khô cứ bám chặt lấy thịt da . Mùi đàn bà tanh tanh lờm lợm . Con bé kiệt sức cứ nằm thở dốc từng chập ...Mụ Lắm thọc tay sâu vào người Nụ lôi ra từng nắm bùng nhùng . Khiếp ! Biền từng nhìn heo đẻ , bò đẻ , không ngờ người ta đẻ lại khốn khó thế này . Ngày xưa , Thoa cũng đã một mình trở dạ ? Khổ thân em !

Mụ Lắm làm công việc của Mụ chậm chạp trong lặng lẽ . Biền sốt ruột lắm háo hức mong tin .

- Liệu con bé có ổn không Mụ ?
- Để xem ...
- Mụ ơi , xong chửa ? Là con trai hay con gái ?
- ...
- Đã lâu thế rồi sao không nghe tiếng trẻ khóc nhỉ ?
Mụ Lắm vẫn ngậm căm .
- Mụ ở làng lâu vậy , Mụ có biết thằng khốn nào không ?
Mụ Lắm giương đôi mắt lờ đờ nhìn Biền rồi lắc đầu .
- Ông mà biết thằng nào ông đấm cho vỡ mặt . Ông đấm cả tiên sư mồ mả nhà mày ! Cái lũ súc vật , rõ là súc sanh mới dám đè ngửa một con bé ngớ ngẩn thế này .
Nụ lại trở mình rên hư hử ...Lòng Biền đang xót xa cuồn cuộn những đợt sóng ngầm dậy trào từ lòng biển . Ngày ấy khi bị thương ở ngực và kẹt lại giữa rừng sâu lạc hẳn đồng đội . Biền chỉ biết nhai lá rừng đắp vào vết thương . Đêm Trường Sơn giá lạnh , nằm nghe chim kêu vượn hú rờn rợn trên thịt da . Biền đã cắn chặt răng thiếp đi từng cơn ...Rồi từng cơn đau lại đánh thức Biền . Đau trở nên nhức , nhức tê tái tâm can . Cái đói , cái khát , cái rét cứ đổ từng chập xuống đầu Biền . Thế mà Biền vẫn sống , nhờ hứng những giọt suơng đọng lại nơi đầu lá . Dẫu sao lúc đó Biền cũng là đàn ông trưởng thành , được tôi luyện trong quân ngũ . Nụ còn bé dại lắm , đâu đã đến tuổi tròn trăng?

Mụ Lắm dùng một lưỡi lam vạch dấu thập trên trán hài nhi . Biền hốt hoảng .
- Mụ ...Mụ làm gì thế hở Giời ?
- Thằng bé đã chết ! Giọng Mụ lạnh lùng .
- Giời ơi ! Biền đổ gập người xuống đất .
- Âu cũng là cái kiếp của nó , cậu ạ . Thế mà lại hay , nó là nghiệt chủng vào đời chỉ để gây họa . Tôi sẽ đem chôn nó bên cạnh miếu Thành Hoàng . Nó sẽ không còn cơ hội để đầu thai làm người .
- Mụ cho tôi ngắm nó lần cuối vậy .
Đón tấm thân bé bỏng nhầy nhụa từ tay Mụ Lắm , Biền cảm thấy sờ sợ . Da nó xám xịt như chì , khuôn mặt răn rúm quắt queo như con chuột . Trên trán hài nhi có một vết chàm lớn vắt ngang . Vết rạch của Mụ Lắm đè lên vết chàm đó , vết thương há miệng ri rỉ chút máu đen . Biền nhanh tay đặt nó trên đùi , cởi áo mayo quấn lấy thằng bé , rồi ghì nó vào lòng cho nó chút hơi ấm tình thương .
- Thoa ơi Thoa !
- Cậu vẫn nhớ cô ấy sao ? Nó oán cậu đấy , tự dưng lại bỏ đi biền biệt ...Trước lúc nhắm mắt Thoa vẫn gọi tên cậu .
- Ai đã lấy Thoa ? Mụ làm ơn cho tôi biết .
- Tôi không chắc lắm ! Nghe nói gã ấy đã thăng chức làm tới trên huyện . Biền này , tốt nhất cậu đừng tìm hiểu gì cả . Chúng ta thấp cổ bé miệng , liệu đấy .
Mụ Lắm giằng lấy thằng bé mang đi . Biền nói với theo , tê dại ...
- Mụ vùi sâu sâu chút , kẻo lũ chó hoang .

Nụ vừa ú ớ trở mình , vài sợi nắng nhạt nhòa xiên mái lá rớt trên người Nụ . Bờ tóc rối bời như ổ rơm lại bệt sình lầy .Nụ rên khe khẽ rồi lại thiếp vào giấc ngủ mệt nhoài .Biền xuống bếp bắt nồi cháo cho Nụ .

Nắng loãng trên con đê , vài bóng người lững thững trở về . Chiều dần rơi ngã tối . Bếp nhà ai nghi ngút khói bay . Biền bưng tô cháo trở lên nhà với Nụ . Biền lục tìm tấm chăn dù thời quân ngủ đắp lên người Nụ . Hơi thở con bé đều đặn hơn . Biền lấy lược gỡ bờ tóc rối , như một dúm rễ tre không sao gỡ được , chịu !

Đã bao nhiêu năm nay Biền lũi thủi ra vào một mình , lắm lúc nghe cô đơn cào cấu . Vết thương cũ vẫn cứ hành hạ Biền giữa những đêm côi giá lạnh . Tâm hồn Biền đã như một hòn sỏi mòn vẹt theo thời gian . Hòn sỏi rồi chai lì , mòn vẹt tới độ không sao mòn được nữa rồi .Thoa ơi ! Có phải đây là chút ân tình mà tôi đã nợ em ? Bất giác Biền cất giọng ngân nga .

Ra đi lòng vẫn ...( í a ) mơ về ...
Con đê ngập nắng ...( a ) lời thề còn nguyên .
Nhặt con thuyền lá ( á à ) nợ duyên .
Bài thơ em gởi (ớ ơ ) chao nghiêng mộng vàng ...


Tiếng Nụ cười khúc khích trong mơ ...

- Sư bố nhà mày ! Mới nứt mắt ra đã lẳng ... Ngủ ngoan nhé ! Chú còn ối lục bát cho mày . Chú chẳng biết hát đâu , chỉ biết ngâm lục bát của riêng chú thôi . Mày mà ngoan , chú dạy dỗ đàng hoàng cho bằng chị bằng em .

Tự dưng , Biền thấy lòng nôn nao thèm thổi một khúc sáo trúc . Ngày mai , Biền sẽ đi tìm trúc già , sẽ đẽo gọt lại khúc sáo như xưa . Từ từ rồi chú thổi cho mà nghe , những khúc nhạc đã làm mẹ mày ngẩn ngơ lúng liếng một thời ...

Ả Hằng vừa chồm khỏi lũy tre . Đêm trong vắt dẫu trời thiếu ánh sao .

Mưa phố núi

Thứ Ba, 7 tháng 10, 2014

Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2014

Thơ- người tình



Người Tình 

Này người tình , 
Người tình xa xôi ơi ! 
Anh có em mãi mãi trong đời , 
cho đến khi tim anh ngưng thở . 
Ngưng dòng thời gian trôi . 


Này người tình , 
người tình của riêng tôi . 
Hãy giữ lại trên môi 
nồng nàn mùi son cũ 
Giữ bùa mê thuốc lú 
như khi ta nói yêu lần đầu . 
Yêu anh dài lâu , 
Yêu anh đậm sâu ... 



Tình yêu không có màu 
Thời gian không có tuổi 
Ta lấy gì đo nhịp nông sâu ? 



Anh hãy yêu em như yêu ánh nắng , 
Tia bình minh đầu ngày 
Cho đến khi những vì sao lấp lánh 
chia rộn rã mê say . 



Hãy yêu em - như yêu cuộc đời này 
Anh ! người tình - của chỉ riêng em . 


mưa phố núi

Thứ Tư, 1 tháng 10, 2014

Truyện ngắn - Hương Sả



                                                   HƯƠNG SẢ
                                                           
 
Thường thì tiệm đóng cửa lúc 7 giờ.Hôm nay trời đẹp quá ,người Mỹ có thói quen đưa gia đình ra ngoài chơi hưởng không khí trong lành.Thứ bảy mà đẹp trời thì shopping Mall rất vắng khách.
Đã 6g30 , Amy cho nhân viên về sớm.Chỉ mình cô ở lại lui cui dọn dẹp. Mang tiếng làm chủ mà cô lại khổ hơn bất cứ ai . Salon của cô nằm trong mall , một salon spa rất sang trọng trong khu khá giả. Từ đây ra biển Laguna Beach chỉ độ 20 phút lái xe. Amy yêu thích sự sạch sẻ , bóng bẩy. Salon của cô tuy nhỏ bé vật dụng lại rất hiện đại với lối thiết kế trang nhã. Với Amy ,đây không chỉ là một beauty salon ,nơi cô làm việc. Nó gần như một ốc đảo của riêng cô , một thế giới riêng kỳ bí. Cũng chính nơi này đã cho cô rất nhiều cảm hứng trong sáng tác. Cô vừa là cô chủ ,vừa là thư ký trực điện thoại , vừa là bookeeping và cũng vừa là nhân viên khi cần thiết. Cuối ngày cô phải clean up giữ vẻ đẹp hào nhoáng cho căn tiệm.
Cánh của chính chỉ khép hờ ,một bóng đàn ông đẩy cửa bước vào.
- Chào ông ! Ông cần gì thế ?
- Cô vẫn còn mở cửa đấy chứ ?
Amy liếc nhìn đồng hồ , 6g 40.
- Vậy tôi có thể giúp gì cho ông ?
- Tối nay tôi rãnh quá đi ngang đây. Nếu cô có thì giờ tôi muốn được chăm sóc bàn tay.
- Vậy hả ? Vâng ,xin mời ông ngồi xuống đây.
Ông khách thả mình xuống ghế , ngã lưng dựa sát vào thành ghế khoan thai ngã đầu ra sau ,thả từng hơi thở chậm.
- Tôi không làm cô trễ nãi chứ ? Có vẻ như cô đang chuẩn bị đóng cửa.
- Không sao ! Tối nay tôi cũng thong thả ,sẵn lòng phục vụ khách walk- in.
Cô quan sát ông theo thói quen nghề nghiệp ,một thủ thuật để tiếp cận tâm lý khách hàng. Ông có vẻ là du khách , có lẽ trên 50. Da dẻ hồng hào ,quần áo rất chỉnh tề. Tuy hơi mệt mỏi vẫn toát ra một vẻ tự tin đường bệ.
- Thưa ông từ đâu đến ?
Cô nhúng đôi tay ông vào một chén lotion thơm phức với độ nóng vừa phải.
- Chà ,thoải mái quá nhỉ ! hương gì thơm là lạ. Tôi đến từ New York.
- Là hương Sả ,thưa ông !
- Oh ! Tôi có nghe đến Sả , hình như là một gia vị của người Á châu.
- Phải đấy ! Món ăn của chúng tôi dùng rất nhiều Sả. Sả còn được dùng như một hương liệu.Tinh dầu Sả có tác dụng kích thích hệ thần kinh , bài trừ mệt mỏi. Gia vị có Sả giúp thức ăn thơm ngon tiêu hóa dễ dàng.
Cô lấy một bàn tay của ông ra khỏi chén lotion và bắt đầu những động tác mát xa nhẹ nhàng. Bắt đầu từ cổ tay ,xoay nhè nhẹ ,xuống lòng bàn tay ,kéo ra từng đốt ngón tay , rồi xoa nắn trên những đầu ngón tay. Vừa làm cô vừa để ý sắc mặt khách. Gương mặt ông thư giãn từ từ...Ông này chắc thường xuyên lui tới các Salon ,ông biết cách thả lỏng cơ bắp. Bàn tay ông rất dày ,đầy đặn và ấm.Những ngón tay mập mạp hơi ngắn và chắc.Đặc biệt là ngón tay cái ,rất to và vuông vức như chìa hẳn khỏi lòng bàn tay. Móng tay cứng ,khỏe , phớt màu hồng. Ông vẫn lim dim đôi mắt.
- Bản nhạc gì thế cô?
- Là bản Aline , nhạc Pháp.
- Nhạc Pháp? Cô biết tiếng Pháp sao ?
- Rất tiếc là không , người Việt Nam chịu ảnh hưởng nhiều từ văn hóa Pháp , nên có rất nhiều nhạc Pháp dịch ra tiếng Việt.
- Âm điệu của bài hát rất nhẹ , lại sâu lắng. Tình ca phải không ?
- Ông đoán đúng rồi đấy. Chàng ra biển nhớ nàng đã họa hình người yêu lên cát. Biển chiều dữ dội vỗ sóng tràn bờ xoá sạch dấu nàng. Chàng khẩn thiết gọi tên người yêu.
- Wow ,lãng mạn lắm. Mà này ,cô bảo cô là người Việt Nam , sao không cho tôi thưởng thức nhạc Việt nhỉ ?
- Được thôi ,nếu ông đã yêu cầu. Xin ông đợi cho một lát.
Cô bình thản xoa nắn luôn bàn tay kia ,rồi cô đứng lên đi lấy một chiếc khăn ướt từ tủ khăn hấp nóng quấn gọn đôi tay ,rồi dùng một chiếc khăn khô khác ủ bọc ngoài. Xong ,cô đặt đôi tay ông định vị trên bàn. Cô đi đổi một CD nhạc Việt.Tiếng đàn guita của nhạc sĩ Vô Thường thánh thót vang lên. Những tình khúc của Ngô Thụy Miên.Cô pha cho ông một tách trà lài túi lọc để sẵn chờ nguội.Trở lại bàn làm việc , cô lần giở khăn rút ra một bàn tay. Cô cắt móng tay ông thật ngắn ,dũa lấy shape ,tỉa bỏ viền da dư xung quanh.
- Ông là người rất chủ động trong mọi tình huống.Rất can trường và nguyên tắc.Nhóm máu của ông có thể là 0...
- Hahaha...
Ông khách nhỏm mình khỏi lưng ghế 
- Cô biết coi chỉ tay sao ?
- Đâu có , tôi chỉ đoán bừa thôi mà.
- Gì nữa nào...Thú vị đấy.
- Ông bị thiếu ngủ , không vận động thường xuyên lắm ! Hãy để ý đến hệ thống tim mạch.
- My Goodness ! cô là con sâu trong bụng tôi à ?
-Hihihi.. Câu nói của ông chúng tôi nói theo cách khác. Tôi đi guốc cao gót vào trong bụng ông ra đấy...
- Cô thật biết cách pha trò nhỉ ! Hey ,hay là cô thử đoán xem tôi bao nhiêu tuổi nào.
Thám tử Sherlock Holmes sẽ nói sao trong trường hợp này nhỉ ? Đàn ông sợ nhất là bị đàn bà chê già.Đặc biệt là loại đàn ông thường lăn xả trên thương trường ,kể cả các học giả.Đối với đàn bà ,già là mất đi nhan sắc ,không được săn đón cưng chìu.Với đàn ông ,già cũng gần như phế thải ,là no more power và chờ chết. 
- Hãy cứ đoán tôi nghe nào !
- Ở lưng chừng...giữa middle age (40) tới over hill (50).
- Cô...quả là lợi hại đấy. này cô em ! Hãy nhìn kỹ vào mặt tôi...Nếu cô có khả năng đọc được ý nghĩ của tôi nữa , thì tôi sẽ thưởng cho cô.
Amy ngẩng lên nhìn ông ,để chìu lòng quý khách.
Vầng trán rộng ,phẳng. Đôi mày rậm rạp sẫm màu không đồng điệu với màu tóc nhàn nhạt ở hai bên thái dương. Mái tóc có thể đã hoa râm được che dấu bằng thuốc nhuộm óng vàng. Tam tinh rất sâu , thành một vạch sẫm giữa hai chân mày. Sống mũi thẳng sắc cạnh ,thành mũi đầy đặn ,đầu mũi to kín.Đôi môi hơi mỏng màu đỏ sậm ,cằm vuông hơi bạnh lại có nét chẻ giữa. Đôi mắt rất linh động ,viền da quanh mắt trũng sâu phủ màu sâm sẩm. Đôi ngươi màu xám nhạt đang hắt ra những tia nhìn chờn vờn như xoáy vào da thịt Amy.Giọng nói ấm ,âm vang rất uy quyền.
- Ông đang nắm giữ một chức vụ rất quan trọng. Cuộc sống đối với ông như canh bạc đầy thách đố.
- Hahaha...Điều này thì tôi nghe nhàm rồi. Hãy trả lời thẳng vào câu hỏi chính của tôi. Tôi đang nghĩ gì ? 
Đôi mắt ông thản nhiên rà khắp mặt cô. Mắt ,môi ,xuống cổ ,rồi dạn dĩ đậu lại ở vùng ngực...Hôm nay cô mặt chiếc áo khoét cổ khá sâu. 
Amy đã làm xong công việc chăm sóc bàn tay. Cô đứng dậy lấy một chiếc khăn nóng khác lau tay ông khách một cách tỉ mỉ.Rồi cô bưng tách trà đã pha sẵn mời ông.
- Trà à ! Vâng ,tôi thích lắm. Tôi vẫn ghé vào các tiệm trà ở phố Tàu thường xuyên.Trà của cô...hương hoa gì...ấy nhỉ ? Quen quen.
- Vâng , trà Lài ạ !
- Vậy hương hoa Jasmine tẩm vào trà có công dụng gì ?
- Làm dịu tinh thần của ông , đưa những khát khao cháy bỏng của ông về chỗ thuần lương.
Hahaha...
Lần này thì ông khách cười rất to , một cách sảng khoái. Cái bụng hơi phệ của ông cứ rung rinh theo nhịp cười...Mặc cho ông ta xả stress... Amy dùng một cái buffer đặc biệt đánh bóng từng móng tay của ông , cho đến khi chúng bóng lộn như gương.
- Trà ngon đấy ,thiết kế của căn tiệm này có phong cách lắm. Nó làm tôi nhớ đến Caesar's Palace của Las Vegas.
- Cám ơn ông quá khen.
- Tiệm của cô à ?
- Phải !
- Thu nhập có ổn định không ?
- Cũng tàm tạm...Thời buổi này đã khó khăn hơn trước rất nhiều.
- Tay cô không đeo nhẫn ,chẳng rõ cô có chồng chưa ?
- Có chứ ,và hai con.
- Thế à ? Trông cô cứ như con gái...
- Gái Mẹ...chứ gì ?
- Hahaha...cô sắc sảo ghê lắm. Cô có muốn tăng thêm thu nhập không ?
- Đã làm business ai lại không muốn ,tôi cùng từng thử nhiều cách mà không thành công.
Ông khách nhỏm mình sửa lại tư thế ngồi. Ông nhìn thẳng vào mắt Amy , một cái nhìn rất sâu...rất xa. Giọng ông chùng xuống ,tự sự...
- Tôi là Steven Brown. Cứ gọi tôi là Steven , tôi có thể tự coi mình như đã thành đạt. Tôi hiện là chủ của một công ty bảo hiểm có tên tuổi ở New York. Thú thật là trước đây tôi từng thấy thỏa mãn về bản thân mình. Trong vòng mười năm tôi đã đưa công ty của tôi lên trị thường chứng khoán. Tôi cũng có lắm đàn bà trong đời. Tôi có vợ và 3 đứa con. Các con tôi đều đã tốt nghiệp đại học và đang làm trong công ty của tôi. Mấy năm gần đây không hiểu sao tôi cứ thấy buồn buồn trong lòng. Tôi có tới 3 cô nhân tình.Một cô người Korean từng là thư ký riêng cho tôi ở New York. Một cô người Afganistan ở Texas chuyên chăm lo các bất động sản. Cô thứ ba người Anh Quốc gốc Philipine , cô này mới có 25 tuổi vẫn đi theo tôi xã giao. Vợ tôi đã có tuổi không thích can dự vào chuyện làm ăn. Bà ta sống riêng ở một nông trại lớn , ngoại ô thành phố New York.
Amy chăm chú lắng nghe và quan sát ông khách. Cô không bỏ sót một cử chỉ nào trên gương mặt ông.Giọng ông trầm đục buồn bã rất khác với lúc bước vào ,vẻ tự tin đâu mất. Ông có vẻ cô đơn cần người để tâm sự.
- Ông có đi khám sức khoẻ thường xuyên không ?
- Mỗi năm đều đặn ,gần đây tôi không ngủ được. Cứ chợp mắt độ 2-3 tiếng lại thức. Bác sĩ khuyên tôi phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Các con lại muốn tôi về hưu sớm. Cô có thấy tôi già không ?
- Không đâu ,ông trông rất phong độ.
- Tôi đã gần 60 rồi , vẫn thấy mình còn khoẻ lắm. Chẳng hiểu sao đôi lúc cảm giác hụt hẫng...trống vắng...như thiêu thiếu cái gì đó...không thuộc về vật chất.
- Ông có nhiều bạn bè không ? 
- Bạn bè ? Rất đông , nhưng phải gọi là đối tác thì đúng hơn. Chỉ có thể bàn công chuyện làm ăn với họ.
- Còn những người bạn cũ của ông ,từ thời ông còn đi học ấy.
- Tản mác mọi nơi , còn vài người gần gũi nay lại thành đối thủ cạnh tranh.
- Còn bố mẹ anh em ông ,họ hàng thân thích.
- Tôi xuất thân từ một gia tộc nổi tiếng ,đến đời tôi chẳng còn được bao nhiêu người. Tôi lại là con một ,bố mẹ tôi đã qua đời.
- Oh ! tôi xin chia buồn.
- Không sao ,tôi đã quen. Hồi còn trẻ tôi là một thanh niên đầy nhiệt huyết. Dù có gia sản thừa hưởng từ gia tộc ,tôi vẫn cứ lao đầu vào công việc , làm đến quên bản thân mình. Cuộc đời rất khắc nghiệt ,mà thương trường thì sóng gió chẳng khác gì chiến trường đâu.Chỉ cần một sa xẩy là có thể phủi tay.Tôi không có thì giờ dành cho gia đình nhiều. Tình cảm vợ chồng cứ dần dà phai lạt...Đôi lúc tôi thấy các con tôi hình như chỉ gắn bó với tôi vì gia sản hơn là tình cảm cha con.
- Còn các cô bồ xinh đẹp của ông ?
- Các cô ấy...còn làm tôi chán hơn. Những con búp bê xinh đẹp chỉ biết vòi tiền. Sau lưng tôi ,các cô ấy dám ngủ với bất cứ đàn ông nào...
Một sự cảm thông lan nhẹ từ trái tim Amy đến ông khách.Đây là bằng chứng của căn bệnh trầm uất thời đại.Một căn bệnh thường gặp nơi nhịp sống bận rộn. Con người một khi đã thành đạt về vật chất sẽ có khuynh hướng tìm về nội tâm. Cái nội tâm nguyên thủy của ông khách đã ngủ quên trong dĩ vãng giờ bật dậy. Nó đang bò ra khỏi trái tim ông ,gậm nhấm tâm hồn ông ,như một khát vọng mịt mờ.
- Ông không có nổi một người ý hợp tâm đầu hay sao ?
- Có phải cô muốn nói tới Soulmate ? Tôi muốn lắm chứ , tôi ước chi có một ai đó có thể gần gũi bên tôi ,có thể lắng nghe những tâm tư thầm kín của tôi. Một người có thể hiểu được tôi mà không phải nhiều lời ,biết thương mến tôi hơn là tiền bạc. Cô đừng cười tôi nhé ! Có lúc tôi phải trốn tất cả ,tìm đến một khách sạn yên tĩnh chỉ để nghĩ ngơi và đọc sách đấy...
Amy liếc đồng hồ ,đã 7g 30. Nhưng thật khó mà chào tạm biệt ông khách trong lúc này. Ông đã ngưng kể ,lại ngả đầu vào lưng ghế , chìm đắm trong suy tư...Amy hát nho nhỏ theo nhịp guitar của Vô Thường 
" Dù cho mưa , tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời. Dù cho mây , hay cho bảo tố có kéo qua đây. Dù có gió , có gió lạnh đầy ,giá tuyết bùn lầy...Dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em. 
Xin cho tôi ,như cơn mộng ru em ,đưa em vào lòng..."

- Cô hát hay thật , cứ như cô đang ru tôi ngủ vậy. Lại là một tình khúc lãng mạn phải không ?
- Một ca khúc rất trữ tình thưa ông. Chúng tôi gọi là nhạc thính phòng.
Ông khách vẫn ngã đầu tựa lưng ghế , vẫn lim dim đôi mắt...
- Cô có thể đưa tôi đi đâu đó ăn tối không ? Hãy giới thiệu với tôi vài món ngon Việt Nam có được không ? 
Giọng ông cứ như van nài , quanh đây cũng chẳng có lấy quán ăn Việt nào ra hồn. Trời tối lắm rồi , không thể đưa ông ta xuống phố Bolsa được.
- Rất tiếc là đã quá trễ thưa ông.Nếu có dịp tôi rất muốn giới thiệu đến ông , phong cách ẩm thực của quê hương tôi. 
- Ah ! Tôi quên khấy đi mất. Cô phải về mà , xin lỗi. Tôi thật đã làm phiền cô 
- Không sao đâu ! 
- Sao hôm nay tôi lắm chuyện thế nhỉ ? Rồi ông đột nhiên đổi giọng.
- Cô có muốn làm partner với tôi không ? Như một Job phụ ấy ,có lương hẳn hoi. Nếu cô đồng ý , mỗi tháng tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cô. Bắt đâu là 2 ngàn nhé , nếu cô làm tôi vừa ý con số sẽ do cô chọn.
- Tôi đâu có kinh nghiệm gì về công việc của ông.
- Cô chẳng cần đụng tới công việc của tôi. Tôi đã có 150 nhân viên. Cô chỉ cần đi ăn ,đi chơi và trò chuyện với tôi - như một người bạn ấy. Cũng không nhiều lắm đâu ! Mỗi năm tôi tới đây vài lần , nhiều lắm là 4 lần ,và mỗi lần chỉ ở khoảng 2-3 ngày là cùng.
- Ông Steven này ,Tôi tưởng ông đứng đắn nên mới hết lòng phục vụ ông. Xin lỗi ông nhé ,tiền của ông chẳng nghĩa lý gì đối với tôi.
Amy giận dữ đứng bật dậy.Cô không ngờ ông khách lại táo tợn đến thế.Nếu là một người đàn ông Việt , hắn chắc sẽ nhận một bạt tai.
- Xin ông hiểu cho , tôi cần phải đóng cửa để về.
- Ồ ,không ! Cô hiểu lầm ý tôi rồi. Cô không nhất thiết phải lên giường với tôi đâu. Ý cha ! Tôi thật là lẩm cẩm...Tôi chỉ cần một người bạn thôi , một người bạn đơn thuần...
Rồi ông móc bóp lấy ra một tấm business card trao cho cô.Cô hãy bình tĩnh từ từ suy nghĩ nhé , rồi trả lời tôi bất cứ lúc nào. Tôi đợi cô đấy , cô có thể bàn trước với chồng cô mà.
- Không cần phải suy nghĩ thêm đâu. Tôi không phải cái loại mà ông tưởng. Cứ cái kiểu gạ tình như thế này...hèn gì mà ông không bao giờ đạt được mục đích.
Rồi cô nhét trả tấm thẻ vào tay ông khách. Cô nhìn trân trân vào mắt ông.
- Nếu ông cần một Geisha , hãy xuống Los Angeles và tìm tới phố Nhật.
- Tôi không cần Geisha , tôi cần một người đàn bà đầy nữ tính như cô vậy.
Ah ! Tôi còn chưa trả tiền cho cô mà ,bao nhiêu ấy nhỉ ?
- Xin ông cho 30 đô, làm ơn.
Ông móc bóp lần nữa lấy ra tấm thẻ credit.
- Hãy charge 100 đô cô nhé !
- Không cần nhiều vậy đâu.
- Cứ thế mà , tôi đã làm cô trễ nãi. Coi kìa , 8 giờ rồi à ? Ui dào , cứ mãi nói chuyện với cô , tôi đã mất hết ý niệm về thời gian.
Amy nhìn sâu vào mắt ông khách , Ánh mắt ông trở nên rụt rè.
- Tôi charge 40 đô nhé , vậy đã đủ.
Ông khách đưa ngón trỏ lên miệng...
- Suỵt... ! Khách hàng luôn luôn có lý , cô nhớ không ?
- Tiêu chỉ của tôi mà lị.
Ông nở một nụ cười lúng liếng...
- Thế này nhé ! 40 đô cho dịch vụ manicure , còn lại là cho sự duyên dáng của cô đấy. À mà cô tên gì ấy nhỉ ? 
- Amy , là A ,m ,y. Sự duyên dáng của tôi nếu có , chỉ để tặng cho người thích. Không bán được ông ạ ! Cô còn đang lưỡng lự không biết phải làm sao...
- Amy à? Sao cái tên nghe Mỹ hóa thế nhỉ. Tên em...phải nghe như tiếng Việt mới phải chứ , còn chần chờ gì nữa...Không muốn về nhà với chồng con sao ?
Ông khách này đã quen ra lịnh cho người ta mà.
Amy charge 50 đô ,đưa ông giấy biên nhận để ông ký vào. Ông nhón lấy tấm business card trên bàn cô rồi ghi tên Amy vào đấy.Vừa ký tên ông vừa chậc lưỡi. 
- Em...thật là...Tôi thật lòng muốn đền bù cho em mà...Mong em đừng giận tôi ,em nhé ! Giọng ông kéo dài...mềm nhũn như thân tình đã lâu. Cô đưa ông ra tận cửa , gặp 2 gã security của mall đã chờ sẵn bên ngoài.
- Sao hôm nay cô Amy trễ thế ?
- Tôi xin lỗi , có ông khách này đến hơi trễ. Phiền các anh quá.
Đã đi ra , ông khách lại trở gót quay vào 
- Tôi có thể ôm em một lần không ? Chỉ là một vòng ôm thân tình. Chẳng lẻ , em lại sợ tôi sao ?
Hai gã security hóm hỉnh cười ,Amy cũng thấy yên dạ. Cô bước tới đưa hai tay ra.Ông ôm choàng lấy cô ,vòng tay ông xiết chặt trìu mến. Ông thì thầm vào tai cô...Sao em đằm thắm thế , tôi mong có em biết chừng nào.Hẹn gặp lại nhé ,sweetie.
- Vâng ạ ! hân hạnh quen biết ông.
Cô quay vào tiệm , dọn bàn ,gấp gọn sổ sách. Cô lục lạo tìm bóp rồi dợm tắt đèn. Điện thoại reng...Chắc ông xã gọi nhắc về đấy thôi. Cô nhấc phone.
- Anh hả , em về ngay bây giờ.
- Gì cơ ? Tôi là Steven đây mà.
- Oh ! ông bỏ quên cái gì à ?
- Tóc em...mùi hương Sã...đúng không ?
- .....

- Từ nay tôi sẽ gọi em là Lemongrass. Em lái xe về cẩn thận nhé !
Rất vui khi ở bên em. 

---muaphonui---