Thứ Ba, 30 tháng 12, 2014

Bánh lọc lá ( món Huế )



Bánh lọc lá ( món Huế )


Vật liệu : để làm từ 30 - 35 bánh ( khoảng 4 người ăn )

-1 gói bột làm bánh bột lọc
- 250g thịt ba rọi + 250 g tôm đất loại nhỏ
- Một xấp lá chuối tươi hoặc khô

Chuẩn bị :

- Lá chuối trụng sơ qua nước sôi , rồi lấy khăn giấy lau lại cho sạch.
Tước lá thành từng miếng hình chữ nhật cỡ bằng bàn tay ( để gói bánh ). Tước một ít thành sợi (để cột bánh )

- Pha bột theo chỉ dẫn ngoài bì. Khuấy đều bột trên lửa lớn cho đến khi nặng tay, bột vẫn còn màu trắng sữa. Nhắc khỏi bếp để nguội.

- Thịt ba rọi sắc nhỏ như chiếc đũa. Rửa lại bằng nước muối để ráo. Ướp vào thịt : 1 muỗng nước mắm + 1/2 muỗng đường + 1/2 muỗng nước cốt chanh + 1 củ hành hương sắc nhỏ.

- Tôm cắt bỏ đầu nhọn ( giữ lại phần có gạch đỏ ), bỏ chân -đuôi. Rửa tôm với nước muối, để ráo . Ướp vào tôm chút bột tỏi + bột tiêu + muối +đường . Để khoảng 15 phút chờ tôm thịt ngấm đều gia vị.

- Cho vào chảo tí dầu + tỏi băm nhỏ phi vàng. Cho tôm vào xốc chảo đều cho đến khi tôm chín đỏ, đổ tôm ra một cái tô.

- Cho thịt ba rọi vào chảo rang khô cho tới khi tươm mỡ vàng rôm, miếng thịt trong hơi cháy cạnh. Cho tôm vào đảo đều nếm lại cho vừa mằn mặn ngọt ngọt.

Gói bánh :

- Trãi miếng lá chuối ra dĩa, thoa tí dầu để bánh khỏi dính. Lấy bột cỡ một muỗng súp canh để vào giữa lá. Nhấn một con tôm và một miếng thịt vào giữa . Lăn nhẹ lá chuối để bột phủ lên nhân. Gói lại như hình chữ nhật. Dùng dây lá chuối cột từng cặp với nhau .

- Cho bánh vào chõ hấp 15 phút, bánh chín có màu trong veo.
- Dùng bánh với nước mắm ớt tỏi chanh đường . Ăn kèm chả Huế nếu thích .

* Kinh nghiệm : Nếu bạn thích món ăn dân giã này, cứ gói thật nhiều để dành vào ngăn đá. Lúc nào thèm ăn lấy ra hấp, bánh vẫn giữ nguyên hương vị .

Có thể thay lá chuối bằng giấy bạc ( nhưng bánh không có mùi thơm như lá chuối )

* Nếu không thể mua được loại bột pha sẳn - Bạn theo công thức : 9 phần bột năng + 1 phần bột gạo + 1 muỗng canh bột nếp.

* Mỗi nhà sản xuất bột theo công thức khác nhau. Tùy theo khẩu vị của mỗi gia đình, bạn thêm thắt chút xíu.
- Muốn bánh dai hơn ? Thêm bột năng
- Muốn bánh giòn hơn ? Thêm bột nếp
- Muốn bánh mềm hơn , trơn dễ nuốt không dính răng ? Thêm bột gạo .

Chúc bạn thành công !












Ngọc Mưa 28-10-2012


Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014

truyện vừa - Độc thân

 




Độc thân



Lần đầu tiên gặp anh ở Costco tôi cứ ngỡ anh đã ngoài 50. Bữa đó tôi mua thật nhiều đồ chất đầy xe, còn anh thì vừa mới tới đậu xe. Ngó cái tướng tôi dáo dác anh nhanh nhẹn chạy lại hỏi giúp .
- Cô cần sự giúp đỡ phải không ? Tôi sẵn sàng !
- Tôi không rõ mình đã đậu xe ở đâu nữa .
- Vậy xe cô màu gì hiệu gì ?
Trời chiều chạng vạng, anh giúp tôi đẩy xe để tôi rãnh tay đi tìm. Khi tìm xong anh bật cười ...
- Xe cô màu gold mà, sao cô bảo màu nâu ?
- Vì tôi thấy trời đã nhá nhem gold với nâu cũng giống .
- Đâu mà giống, nãy giờ tôi chỉ để ý tới những chiếc xe sẫm màu .
Anh giúp tôi chất từng món đồ lên xe rất cẩn thận .
- Sao cô mua lắm thế, cho cả đại đội à ?
- Thưa không, chỉ cho gia đình tôi thôi gồm 5 người. Vợ chồng tôi, mẹ tôi và 2 cháu. Còn ông được mấy cháu ?
- Ha ha ha ...vợ còn không , lấy đâu ra trẻ con ? Tôi đi mua đồ cho sân Golf .
Rồi anh trao tôi tấm thẻ giới thiệu mình : S. John , Pro Golf và địa chỉ của một sân Golf sang trọng bề thế ở Mission Viejo .
- Hèn gì tướng ông đẹp quá , lại nhanh nhẹn .
- Còn gương mặt của tôi ?
- Ông để râu ria thế kia tôi làm sao mà biết được .
- Cô không thích đàn ông râu quai nón à ? Ha ha ha ...chắc tại vậy mà tôi ế chăng ? Cô tên gì , ở gần đây không ?
- Chồng tôi họ Phan , bạn bè gọi tôi là Maily , tùy ông đấy nhé ! Tôi làm việc gần đây , nhà ở Westminster cách đây 40 phút .
Rồi tôi cũng lấy business card của mình trao cho anh chàng tốt bụng .
- Beauty Salon à ? Thôi , tôi không quen đến mấy chỗ này đâu .
Miệng thì nói vậy anh vẫn cất tấm thẻ vào túi .
- Rồi ! Giờ mời người đẹp ra về bình an . Còn tôi phải vào chợ .
- Vâng ạ , chào ông S. Ông tốt bụng thật .
- Cứ gọi tôi là John nếu có gặp lại , tôi chỉ giúp đàn bà con gái thôi . 

***

Ngày lễ, vợ chồng tôi đưa các con ra biển Laguna Beach chơi . Nhà tôi chỉ thích ngồi trên bờ ngắm biển , mấy mẹ con tôi xắn quần cao trên gối lội xuống nước đùa sóng . Hai cô nhỏ đã thủ sẵn mấy bọc Ziploc trong túi , lôi ra rủ mẹ đi nhặt vỏ sò . Vùng biển này sạch quá , kiếm vỏ sò cũng không ra . Mấy mẹ con cứ đi dọc theo mé biển , cát mịn êm êm dưới chân . Thỉnh thoảng từng đám rong biển dạt vào bờ quấn lấy chân chúng tôi , các cô lại cười ré lên thích thú .

- Mẹ ơi , rong biển tìm chân con đấy !
- Không phải ! Nó tìm chỗ để bám víu thôi , em ngốc !

Nắng chiều đổ bóng chúng tôi trên cát , chiếc bóng cứ dài ra dần .

- Mẹ ơi , sao chiếc bóng lại cao hơn chúng ta vậy ?
- Biển ở Việt Nam có đẹp thế này không hở mẹ ?

Tôi không biết phải trả lời các con thế nào . Những vùng biển đẹp nhất khi nó đậm màu ký ức . Còn chiếc bóng cao hay thấp tùy vào mốc giờ . Biển của tôi ? Biển của trái tim tôi ? Hay biển của linh hồn tôi ?

Đại Lãnh - nơi tôi lần đầu tiên đặt chân đến tắm khi tôi vừa 17 tuổi , để khám phá ra một vùng biển đẹp mê hồn, rồi về kể lại với một anh sinh viên thi sĩ . Ba tháng sau thi sĩ gởi tặng tôi bài thơ qua đường bưu điện .

Nơi em đã dừng chân

Có phải rằng em đã một lần dừng bước nơi đây ?
Cho ngọn gió cũng dừng lại ngập ngừng dưới chân đèo Cổ Mã ,
Cho mặt trời nghiêng trên ngàn con sóng biếc ,
Vội vã bay lên vương vãi nắng sau đèo ...

...

Biển rộng dài vì biển mang trong lòng sâu nổi nhớ .
Dù bờ cát mịn màng có thể đã quên ?
Sóng Đại Lãnh vẫn ngày đêm trăn trở bờ cát trắng ,
Để tìm hoài tìm mãi dấu chân em ...


Bài thơ đã theo tôi suốt đời !

Vũng Tàu ? Nơi mà anh H. đã điên cuồng hôn tôi trong ánh hoàng hôn tàn khi tôi 21 tuổi . Sau đó anh nói cho tôi nghe anh đã hôn rất nhiều người , nhưng đó là lần đầu tiên anh nếm môi trinh nữ trong khoảnh khắc bình yên của hoàng hôn , khi mà hai thân thể ngập sâu trong lòng nước .

Hay Laguna Beach ? Nơi mà chúng tôi đã chụp bộ ảnh cưới , đã tính toán chi li cho khoảng thời gian bận rộn để không bỏ qua cơ hội chớp tấm ảnh cô dâu chú rễ hôn nhau trong hoàng hôn . Người thợ chụp ảnh cứ thắc mắc sao cô dâu cứ nhất định đòi cho được tấm ảnh lúc hoàng hôn . Chụp vừa xong tấm ảnh thì chúng tôi vội vả trở về Little Sài Gòn , vào thẳng nhà hàng đang bày tiệc cưới của chúng tôi . Khách khứa đã tề tựu đông đủ , cô dâu chú rễ lại đến cuối cùng .

Mỗi người đàn bà đều cất giữ cho mình một nỗi niềm riêng biệt , như một kỷ niệm mà chỉ tự mình hiểu ...


Quả bóng màu xanh lăn tới bước chân tôi , tôi đá về phía hai cô nhóc , hai cô bé lại đá qua , đá về . Thằng bé con từ đâu chạy tới ...

- It 's mine ! Please , mine .
- That 's ok , we play together !

Giọng đàn ông này nghe quen quen . Trước mặt tôi là một Apolon dũng mãnh . Anh chỉ mặc chiếc quần tắm hoa hoè , thân mình cuồn cuộn bắp thịt săn chắc . Đôi mắt sáng reo vui .

- Hình như cô là ... Maily ! Chúng ta đã gặp rồi .
- Thưa ông đây ... ?
- Tôi là John , người đàn ông râu ria đã giúp cô tìm xe trước cửa Costco hôm nào ...
- Oh ! Hay nhỉ , trông ông trẻ hơn nhiều lắm . Ông khoẻ chứ ạ ?
- Cô thấy đấy ! Như voi . Thằng bé này là cháu tôi - Christ . Hôm nay tôi phải giữ nó cả ngày đấy . Em gái tôi vừa sanh em bé . Hai cô thiên thần này chắc là con của cô ?
- Vâng ạ ! Nhà tôi ở đằng kia , mời ông John tới làm quen nhé . Nào các con ngoan , tới đây chào chú John và Christ đi nào.
Thằng bé chau mặt giận dỗi .
- I don't care about girls . No Chineses girls  around
- Hi , little boy ! We 're Vietnameses - American . Nice to meet you . Yenni lên tiếng và chìa bàn tay ra .
Thằng bé không thèm đưa tay bắt , vùng vằn chộp lấy quả bóng rồi bỏ đi . Mr John cười giả lã ...đuổi theo thằng bé .
- Gặp sau Maily nhé ! Bye sweet girls . Xin lỗi thằng bé hư quá !
- Bye chú John , see you .

Chúng tôi tiếp tục đùa sóng , chờ khi con sóng mon men ập bờ lại nhẩy cẩng lên . Cả mấy mẹ con ướt nhẹp .
Biển chiều êm êm , sóng lặng . Xa xa , bóng ông xã trầm ngâm suy tư . Chẳng rõ anh ngắm biển hay ngắm mấy mẹ con tôi. Tánh anh xưa nay rất yên lặng , anh đã quen với mọi giao tiếp của tôi với cuộc đời . Các con tôi cũng giống tôi , hoạt bát niềm nở với mọi người chung quanh . Có lúc anh mắng yêu '' Mẹ con em giỏi nhất là cái miệng . "

***

Một tuần sau , John gọi tới xin cái hẹn .

- Oh , hình như ông đã bảo là không thích đến những chổ như vầy .
- Sao ? Cô không muốn tiếp đãi đàn ông à ?
- Để xem ông ta có đủ tiền để trả không ?
- Vậy dịch vụ gì rẻ nhất ở đấy thưa cô chủ ?
- Còn tùy ông khách có đủ thiện chí hay không ? Ông đừng lo , 50% off first visit special just for you .

John xuất hiện mang theo vẻ khoẻ khoắn rất thể thao . Tôi làm cho anh dịch vụ manicure . Anh sượng trân ngồi tẽn tò cả buổi . Tôi giúp anh bớt ngượng .

- Anh John đẹp trai lắm nha ! Người Châu Âu phải không ?
- Sao vậy ? Tôi không giống ai à ?
- Nét mặt hơi lạ nên tôi hỏi thế !
- Tôi sinh trưởng ở đây ,và có lẻ còn ở đây cho tới chết . Tôi yêu California . Bố mẹ tôi là người Greek .
- Vậy chắc anh nói tiếng Hy Lạp ?
- Cô hỏi làm tôi thấy xấu hổ , tôi nên nói tiếng mẹ đẻ phải không ? Điều này khiến bố mẹ tôi không hài lòng . Hãy giữ các con của cô nhé , đừng theo bước chân của tôi .
- Oh , chúng biết đọc và viết tiếng Việt cả đấy . Action của tôi có trở ngại gì cho anh không vậy ?
- Được mà , thì ra cũng không khó lắm để hiểu một người đàn bà Á Châu . Khi còn ở Highschool , trường tôi có vài cô Nhật đấy . Nhưng các cô ấy kín lắm chẳng thiết chuyện trò với chúng tôi đâu , khiến tôi tưởng đàn bà Á Châu không ưa chúng tôi mấy .
- Có lẻ họ thẹn thôi . Tôi đã là đàn bà , và còn vì công việc nữa . Đàn ông Mỹ dễ mến , nhiệt tình và thẳng thắn .
- Đáng tiếc tôi không phải . Cô nghĩ sao về đàn ông Hy Lạp ?
- Chịu thôi , anh là người Hy Lạp đầu tiên mà tôi quen biết đó .
- Còn cô là người Việt Nam đầu tiên tôi hân hạnh chuyện trò .
- Vâng , rất vui quen biết anh .

Sau đó anh đến tiệm thường xuyên . Một tháng một lần , rãnh rỗi thì hai tuần một lần .

- Mang bạn gái đến đây cho em đi , anh John . Cô ấy thường đến salon nào ?
- Không có bạn gái !
- Vậy thì người tình .
- Đã bảo không có mà !
- A ha , em biết rồi ! Chắc anh chỉ thích đàn ông thôi há ?
- Cô điên ư ? Tôi giống mấy thằng cong sao ?
- Anh... lạ chưa ? Người hành tinh chắc . Không vợ , không người tình , không bồ bịch .
- Ừ , tôi thế đấy ! Đàn bà chỉ phiền . Anh trai tôi đã ngoài 50 cũng thế thôi. Hai anh em tôi thân nhau lắm . Tôi đã thất tình hai lần rồi , trái tim lủng hai lổ vẫn còn đau . Anh tôi bị bốn lần lận , sợ chai mặt . Bây giờ thì đừng hòng ! Thỉnh thoảng chúng tôi cũng hẹn hò đàn bà cho vui thôi , không mắc bẫy các bà nữa đâu . Cô nào mà đòi hỏi quyền lợi này nọ , thì chúng tôi đánh bài chuồn trước .
- Khiếp ! Nghe anh nói chuyện cứ như những gã Playboy trong phim ấy ! Vô phước cho ai . Tốt nhất là đừng rớ tới đàn bà con gái Việt Nam đấy .
- Hahaha ...tôi định thử đây . Cô hãy tìm hộ tôi một cô thật ngoan nhé !
- Còn lâu ! Đi mà tìm mấy bà Hy Lạp quý hóa của anh . Tôi dại gì vẻ đường cho hươu chạy . Đàn bà Mỹ độc thân đến đây nhiều lắm . Anh thường đến đây thế nào cũng có mà !
- Tôi không biết cua gái đâu , tôi vụng về lắm ! Xưa nay toàn mấy bả cua tôi .
- Hehehe ... Buồn cười quá đi thôi ! Anh là đàn ông mà, phải chủ động chứ . Trâu không đi tìm cột , mà để cột đi tìm trâu ...hehehe !
- Cô đuổi khách à ? Cô bảo tôi là con trâu . Tôi không thèm đến đây nữa đâu . Nè ! Tôi là một trong những vận động viên bảnh nhất của sân Golf đấy . Nhưng ...hổng hiểu sao ... tôi rất nhát gái .
- Anh không nhát đâu , mà thẳng thắn quá . Chúng tôi không thích đàn ông quá trực tiếp như thế. Nhất là giai đoạn đầu , chúng tôi thích sự tế nhị .
- Chắc tôi phải nghe cô một lần xem sao . Vậy đàn bà thích loại đàn ông nào nhất hở cô ?
- Xong rồi ,vui lòng trả tiền anh John nhé ! Hẹn gặp lần sau , tôi sẽ nói tiếp anh nghe .
- Ah , cô nhử cho tôi đến đây mà . Wow ! Cô chính là một chiếc bẫy .

***

- Ê chiếc bẫy ngọt ngào , hôm nay có giờ cho anh không ?
- Mấy giờ anh tới vậy?
- Ba giờ chiều nay , OK ?
- Em có việc phải ra ngoài , sẽ cố gắng trở về trước ba giờ. Nếu anh John đến trước xin vui lòng đợi em nhé !
- Rồi , anh sẽ đợi, cho em cả buổi chiều nay luôn.
- Trời , sao bữa nay rãnh vậy , chàng độc thân đẹp trai ?
- Thầy giáo dạy guitar cancel buổi học lúc ba giờ. Anh cũng chẳng có lớp dạy ở sân golf chiều nay , không gặp em chẳng phải để phí buổi chiều à ?
- Dạo này biết cách ăn nói ghê ta , nghe mà mát cả ruột. Mà nè , full price đó nghe ! Không bớt một xu.
- Hahaha...Anh có tiền mà , còn tips cho em hậu hỉ nữa. Anh vừa được lên lương đó !
- Bảnh nha ! Thời buổi này mà được vậy , nhất anh rồi. Hẹn gặp 3 :00 chiều anh John. Bye !

Hơi bị kẹt xe chút xíu , tôi về tiệm lúc 3 :15
John đang đọc báo và nghe nhạc không lời.
Anh đang nghe tới bản Ngày xưa Hoàng Thị , hình như anh đang thích thú nên nhịp chân và lắc lư thân mình nhè nhẹ theo tiếng đàn.
- Chào anh , bên ngoài trời nóng quá hà ! Em vừa ghé Lee Sanwishes order cho anh ly cafe đá nè , mời anh thử hương vị Việt Nam nha.
- How cool ! Thanks.
- Đấy nhé , em ngoan lắm mờ. Đừng coi em là chiếc bẫy nữa nghe.
- A sweets trap ! Tôi cứ gọi em như thế , vì tôi thích thế , đâm đầu vào chiếc bẫy của em.
- Anh cẩn thận cho em tí , nhân viên hiểu cả đấy. Anh cứ đùa thế họ tưởng thật thì phiền.
- Sao ? Sợ chồng cô ghen à ? Vì tôi bảnh trai phải không ?
- Chồng em tin tưởng em lắm ! Nhưng miệng thế gian...anh biết rồi đấy.
- Biết cái gì ? Tôi đâu có làm gì cô. Mang tiền đến nộp cho cô thì có. Bữa trước cô nói cái gì ấy nhỉ ? Ah , tôi là con trâu đi tìm cái cột. Hahaha...tôi cứ suy nghĩ mãi về câu nói này của cô đó.
- Đó là câu tục ngữ , hổng phải em chế. Mồm miệng nhà anh...lúc nào cũng toe toe...
- Vì tôi là độc thân vui tính mà !
- Anh thấy bản nhạc này thế nào ? Bản ruột của em nha ! Người Việt nào cũng biết bài này.

Tôi bắt đầu công việc của mình. John đã thôi ngượng ngùng , còn rất enjoy nữa. Anh khen tôi có bàn tay healing giúp anh thư giản cánh tay. Công việc khiến anh thường bị đau bắp tay , cổ tay , đôi khi các đốt ngón tay bị sưng. Tôi phải dùng một loại dầu nóng đặc biệt có mùi long não nhẹ , mua ở tiệm thuốc Tàu để xoa bóp bàn tay anh. Đàn ông con trai gì đâu mà có bàn tay đẹp dễ sợ , đẹp hơn tay tôi nè trời . Cánh tay thon săn chắc , bàn tay dẻo dai , các ngón tay uyển chuyển mềm mại không nhẫn không đồng hồ .

- Bản nhạc này êm tai , nhẹ nhàng như một folk song.
- Tình ca tuổi học trò đấy anh ! Chàng lính nghỉ phép về thăm phố. Chàng đi qua trường highschool ở một tỉnh lị nhỏ bé , nhằm lúc tan trường. Các tà áo dài trắng phất phơ. Anh John hãy tưởng tượng đến một con đường nhỏ đất đỏ bụi mờ. Có người con gái với mái tóc dài thả tự nhiên lả lơi theo gió. Chàng cứ đi theo nàng , trời mưa bay nhè nhẹ...
Rồi những lần phép sau đó , chàng lính lại tìm về hình bóng đó , con đường đó , và cứ theo sau nàng mà thẫn thờ.
- Sao hắn không nói gì với cô bé ?
- Chưa kịp mà ! Chỉ ngắm thôi đẹp hơn.
- Vậy cô ta có xinh không ? Thân hình có bốc lửa ?
- Bốc lửa cái đầu anh , người ta là gái Việt thân hình thanh mãnh. Không thấy nói tới dung nhan.
- Rồi sao nữa ?
- Rồi một ngày người lính trở về không gặp bóng cô ta nữa. Nhưng hoài niệm vẫn còn và làm nên giai điệu cho bài hát.
- Lãng xẹt , chẳng có ai yêu ai đâu. Sao gọi là tình ca ?
- Là một mối tình thầm lặng , sâu sắc không lời.
- Cái gã đó điên , hắn yêu sao không nói. Đi theo sau chi , được gì đâu ?
- Đây là chuyện của thập niên 60-70. Người thời đó kín đáo hơn rất nhiều.
- Chẳng hiểu câu chuyện có gì hay ho.
- Ở tình yêu thầm kín,  ở vóc dáng mềm mại thanh tao của cô gái. Nhờ nó mà người lính thêm dũng cảm trước làn tên mũi đạn. Người lính biết mình cầm súng vì cái gì và cho ai.
- Câu chuyện của em mênh mông quá ! Giai điệu đẹp , cái đó chắc chắn rồi. Nhưng chuyện tình nhạt quá , giống tình người hơn.
- Anh thông minh ghê ! Đó chính là tâm hồn của người Việt chúng em. Thi ca của chúng tôi coi nặng tính nhân bản và lãng mạn hơn thứ tình chiếm hữu đầy sắc dục.
- Nhưng sắc dục mới chính là nền tảng của tình yêu , nó gây hưng phấn và đam mê. Nó khiến tình yêu tồn tại và hiện hữu.
- Chỉ là cách nghĩ của anh thôi , và của xã hội bây giờ. Theo em biết, có rất nhiều người Mỹ theo Thiền học , chứng tỏ tinh thần quan trọng hơn thể xác. Và nội tâm là thứ tồn tại lâu hơn nhan sắc , anh không đồng ý sao?
- Như ánh mắt em phải không ? Và cả những câu chuyện hoang đường em kể. Rồi cái thằng tôi cứ đến đây mà nộp tiền , nộp mạng , chầu chực em cả buổi chiều.
- Xí ! Nói nghe kỳ...Em như một người bạn cũ của anh thôi , chỉ khác họ màu da.
- Khác nhiều lắm chứ , họ giống tôi hơn.
- Là sao?
- Chúng tôi thực tế lắm ! Gặp nhau thấy thích thì hò hẹn. Mết nhau thì lên giường. Hợp gu thì sống chung. Sống không được thì rã đám.
- Thế cho nên anh mới thất bại dài dài...

***

Anh John đã 45 tuổi chưa bao giờ kết hôn . Nhìn gương mặt tuấn tú đẹp trai , thân thể trẻ trung cường tráng của anh tôi cứ tưởng anh đắt đào lắm , té ra không phải .Từ sau cuộc chia tay với người bạn gái thứ nhì qua sáu tháng sống chung , anh đã không còn nghĩ đến chuyện tình yêu . Anh bị bệnh nghiện làm việc ( workaholic ) rất nặng .Anh sẵn sàng làm việc sáu ngày, bảy ngày . Anh được tín nhiệm nơi làm việc nhưng không giữ chức vụ cao vì bản tánh của anh rất dễ nổi nóng . Anh thường hay gây gỗ với đồng nghiệp , anh rất gàn bướng pha chút kiêu căng . Anh nhạy bén trong cung cách trò chuyện , có thể hiểu bất cứ điều gì tôi nói , dù tôi nói bóng gió , và hàm chứa nhiều ẩn ý trong cách diễn đạt . Đôi khi tôi trích dẫn tục ngữ , thành ngữ mà anh vẫn hiểu . Anh thường cười sau mỗi câu nói ý nhị của tôi . Anh rất tinh mắt nhận ra những sự khác biệt nhỏ nhặt khiến tôi rất bất ngờ .
- Em đã thay đổi kiểu tóc phải không ? Hay - Chiếc áo này hợp với em đó !
hoặc là
- Dường như hôm nay em có điều lo lắng ?
Anh có năng khiếu truyền đạt , khi anh muốn dạy tôi điều gì  tôi hiểu liền . Thời gian quen biết anh , trình độ English của tôi tăng rất nhanh , nhanh đến nỗi các con tôi sửng sốt . " Chú John là người thầy tốt nhất cho mẹ đó ! "
Anh giải thích cho tôi sự khác nhau giữa Folk song và Country song . Tại sao cha mẹ Mỹ thường khuyến khích các con độc lập sớm . Tại sao người Mỹ không quan tâm lắm đến backround của người phối ngẫu . Tại sao bọn trẻ bây giờ thích dùng tiếng lóng ...vv
Mỗi khi gặp mặt nhau chúng tôi dường như có rất nhiều chuyện để nói . Nếu tôi không bận anh xin nán lại hàng giờ , có khi cả buổi chiều .Tôi mà cần giúp gì , anh làm ngay không bao giờ say no với tôi .

Tôi không thể ngờ được một người đàn ông như anh lại không có bạn gái trong suốt 13 năm . Lúc đầu tôi tưởng anh nói dối vì muốn cua tôi . Sau ba năm tôi biết tánh anh không bao giờ nói dối , dù với bất cứ ai . Anh là người bộc trực , lương thiện và ngoan đạo . Anh có rất ít bạn bè , chỉ gắn bó với vài người từ thời highschool . Anh đặc biệt mê thích du lịch dù đôi lúc phải đi một mình . Chỉ cần có vài ngày nghỉ là anh tận dụng để đi đây đó , đi bất cứ đâu . Chỉ cần biết ở đâu đó có những buổi concert mà anh thích là a lê hấp lên đường . Sau mỗi chuyến đi như thế anh không quên mua cho tôi những món quà ngộ nghĩnh , có khi là một chùm ớt khô của Mexico , con búp bê hình quả trứng của Russia hoặc là một chiếc lá phong của Canada .

Một lần anh tặng tôi cuốn notebook nho nhỏ màu xanh với cây viết bic màu mực tím , tôi hỏi anh .
- Những thứ này đại diện cho quốc gia nào đây ?
- Cuốn notebook là trái tim anh , cây viết là tâm hồn em đó. Nó đại diện cho vương quốc của những người có tâm linh tương thông .
Trời ! Ai nói người Mỹ hời hợt vậy , ông nội này sâu sắc quá chừng !

Chúng tôi chia sẻ với nhau mọi thứ . Tôn giáo, chính trị , âm nhạc , đàn ông đàn bà ...vv
Tôi tặng anh vài quyển sách sơ lược về cấu trúc hình thành Phật Giáo và ý nghĩa của thuyết nhân quả , anh tỏ rõ thích thú .
- Em biết không ? Karmic giải thích được cho anh nhiều rắc rối đấy , và đầy sức chinh phục . Tánh anh xưa nay chỉ tin vào những điều logic . Chắc bữa nào anh phải theo em đi chùa một lần quá .
- Thôi đi cha nội , ông đi quậy chùa thì có .
- Hehehe ...sao biết tỏng anh vậy ?
- Mắt anh cứ sáng rực lên mỗi khi nhìn đàn bà .
- Người đàn ông mạnh khoẻ bình thường vậy thôi .

Anh John thường bị đàn bà dụ dỗ , đặc biệt là những bà có vòng một xinh đẹp . Họ thường là những người mà anh gặp nơi làm việc .
Phụ huynh học trò , đồng nghiệp , member chơi golf , kể cả boss của anh .
- Anh John nè , khi anh đi lại với họ , anh có cảm giác thỏa mãn thật sự không ?
- E ...hèm ! Đơn giản chỉ là vấn đề tình dục thôi cô bé .
- Nhưng họ lớn tuổi vậy , anh không thấy mắc cở à ?
- Chính vì họ lớn hơn anh ,nên mọi chuyện sẻ càng đơn giản . Chúng tôi kín đáo , chừng mực , tôn trọng lẫn nhau coi nhau như bạn .
- Là bạn , sao lại lên giường với nhau ?
- Vì hai bên đều thích . Họ xinh đẹp , quyến rủ và đôi khi cô đơn . Anh giúp họ thoát khỏi buồn chán . Họ giúp anh duy trì bản năng  đàn ông . Thôi đi cô em , lo cho chồng con em được rồi . Quan tâm làm gì chuyện của giới độc thân chúng tôi . Nếu không em chẳng còn là little angel của tôi nữa đâu .
- Nhưng anh cứ qua lại với họ là không bình thường . Anh phải kiếm một cô vợ đàng hoàng , hoặc là một người tình chung thủy .
- Chi vậy hả ? Để họ trói cẳng anh sao . Anh đang là độc thân quý tộc đó , anh có công việc tốt , sức khoẻ hoàn hảo . Đa số đàn bà thấy tôi là phát điên lên ...ngoại trừ cô em .
- Xí ! Toàn mấy bà già hồi xuân dâm đãng , anh sẽ sụm bà chè rất sớm và sẽ không toàn thây đâu !

Anh không thèm cải với tôi nữa , chỉ ngắm tôi rồi tủm tỉm cười ...

***

Anh John thường che dấu sự cô đơn của mình bằng cách không trả lời điện thoại thường xuyên . Khi ở bên tôi điện thoại reo anh chỉ nhắc lên xem số mà không bao giờ trả lời . Có khi anh nấn ná tán dóc với tôi ba bốn tiếng đồng hồ . Nhân viên trong tiệm bắt đầu xì xào , tôi cũng thấy khó chịu .
- Cho anh nghe hết cái CD này đi .
hoặc là :
- Để anh đọc xong cuốn tạp chí này đã nghe .
Rồi anh lân la làm quen với tất cả mọi người trong tiệm . Ai cũng thích tánh lịch sự và cởi mở của anh . Rồi ai cũng sợ tôi mê anh . Càng gần gũi tôi càng nhận ra sự thật thà tự nhiên từ anh , một tâm hồn hết sức nhạy cảm và thông minh .Một hôm anh có ý mời tôi đi xem phim , tôi không dám , anh tiu nghỉu ra về .

***
Cả sáu tháng trời không thấy bóng anh . Tôi đoán là anh không đến nữa , đột nhiên anh xuất hiện không báo trước , gương mặt đượm u buồn . Anh mất hẳn phong thái tươi vui hàng ngày , người đàn bà của anh vừa qua đời vì ung thư ngực ở tuổi 52 . Chồng bỏ rơi bà ta khi cơn bịnh hoành hành . Chỉ có anh John vẫn tới lui thăm viếng và an ủi

- Anh yêu chị ấy phải không ?
- Không ! Chúng tôi chỉ là bạn .
- Thì tại sao anh buồn nhiều đến thế ? Vì đã mất một người bạn tốt ư ?
- Vì thói đời đen bạc , tại sao người chồng có thể bỏ rơi vợ mình trong cơn hoạn nạn ?
- Có thể vì ông ta biết vợ mình ngoại tình chăng ?
- Không phải ! Ông ta không quan tâm tới điều đó . Vì bản thân ông ta cũng lang chạ khắp nơi . Em biết không, dẫu là gia đình giàu có nhưng cuộc sống của bà ta rất buồn . Bà ta không con cái , những ngày cuối đời rất trống vắng hoang vu . Bà ta rất mặc cảm vì sự tiều tụy của mình . Trước đây bà ấy rất quyến rủ .
- Anh quen chị ấy bao lâu ?
-Khoảng hai năm , đó là người đàn bà mà anh gắn bó lâu dài nhất . Những người khác không quá sáu tháng .
- Vậy chị ấy là người tình của anh , chứ còn gì nữa !
- Không phải mà ! Chúng tôi không quan hệ tình cảm với nhau .
- Rắc rối , khó hiểu ghê .
- Tại em cứ hay áp đặt sự việc thôi , hoặc là quá ngây thơ . Bà ta để lại cho anh một số tiền lớn , cùng với một số cổ phiếu trong công ty anh , đủ để bảo toàn cuộc sống của anh .
- Trời ạ ! Anh trúng độc đắc thiệt rồi , còn giả đò buồn nữa cha .
- Em chưa hiểu hết đâu ! Tiền bạc đến lại không khiến anh vui . Nó còn làm anh cảm thấy rất khó chịu , anh đâu có đủ tốt để được thế . Sau khi Mary mất , anh chợt bổng hiểu rất nhiều thứ . Anh thấy mình đã lãng phí thời gian . Đã rong chơi vô lối . Từ nay anh sẻ bớt du lịch , anh sẻ dành thêm thời gian cho người thân , sẻ suy ngẫm lại mấy cuốn sách của em . Anh không muốn tới lượt mình phải trải qua sự trống trãi như Mary . Cô ấy có tất cả chỉ là không hạnh phúc . Có nhiều thứ anh đã hứa phải làm cho Mary . Anh phải đưa tro cốt cô ấy về Canada , lúc nào Mary cũng nhớ Montreal , nhớ tới cha cô ấy đã ngoài tám mươi lủi thũi một mình , nhớ căn nhà trên sườn đồi ngó xuống rừng phong , nhớ mối tình đầu thơ mộng ở Québec .Anh muốn sống thử nơi mà Mary lớn lên. Có những thứ mà chúng ta cần phải tranh thủ làm khi chúng ta còn có thể ...

Mới có sáu tháng mà anh John đã thay đổi nhiều thế , trưởng thành trong cả nhân sinh quan . Có thể chính anh đã yêu chị Mary mà không biết , hoặc tình yêu của Mary đã cảm hóa anh chăng ?

Trước ngày anh lên đường , tôi đã mừng sinh nhật thứ 45 của anh . Tôi đi ăn cơm trưa với anh lần đầu cũng là lần cuối , gần tới Giáng sinh công việc ngập đầu tôi không có nhiều thời giờ cho anh . Bất chợt anh hỏi tôi :
- Nếu em chưa có chồng , em có dám yêu một người như tôi không ?
Nhìn anh buồn bã quá tôi không dám nói gì , cũng không muốn ăn gì . Gió cuối năm rờn rợn xoáy lốc trong tim tôi , gió buồn vẩn vơ tụ thành màng sương mỏng đọng quầng mắt anh John u tình . Đôi mắt xám đã nhạt màu, tay tôi còn khuấy mãi ly cafe ...
- Lần này không chắc sẻ gặp lại em đâu ! Em nhớ phải khám sức khoẻ thường niên nha cưng .
- Dạ em biết , Anh John !

Rồi anh huýt sáo lanh lảnh giai điệu của bài Ngày xưa Hoàng Thị ...
- Em nghe có đúng như bản nhạc không ? Hình như tôi đã hiểu được phần nào bài hát đó !

Tôi gật đầu, mà nước mắt tuôn rơi .


Mưa phố núi

Thứ Tư, 10 tháng 12, 2014

Bún riêu cua


0


Bún riêu cua


1- Chuẩn bị : khẩu phần cho 8 người

- 1 kg bún tươi hoặc 1 pound bún khô sợi nhỏ ( hơi mắc công luộc bún )
- Rau : xà lách, húng quế, húng chanh, tía tô, giá, bắp cải trắng và tím sắc sợi nhuyễn.
- Hành + ngò sắc nhỏ .
- 2 pounds cà chua lựa quả chín đỏ. Cắt múi , xào với đầu hành xanh + chút đường.
- 1 bìa đậu hủ trắng. Cắt miếng tam giác mỏng rồi chiên vàng.
- 1 gói cua đồng xay ( không lẫn vỏ )đông lạnh. Ngâm vào nước cho rã đông. Nếu có cua đồng tươi như ở VN thì tuyệt vời.
- 1/2 chén tôm khô ngâm nước nóng rồi xay hoặc giã nhỏ.
- 1 pound thịt gà xay
- 3 trứng gà
- 1 hủ riêu gạch cua + 1 lon gia vị bún riêu cua.
- 1 miếng gừng tươi cỡ ngón tay cái sắc nhuyễn . 1 củ hành tím sắc tư. 1 cục đường phèn cỡ ngón tay.
- một muổng mắm tôm hòa tan vào nước nóng.

2 - Thực hành

Cho 1 galon nước vào nồi đun sôi. Thả vào nước gừng+hành tím+đường phèn+muối. Đợi nước sôi già, bỏ cua đồng vào , vặn nhỏ lửa.

Trộn hỗn hợp : thịt gà+ tôm khô +riêu gạch cua + gia vị bún riêu + trứng gà . Cho vào chút tiêu +tỏi bột + nước mắm.

Múc từng muỗng hỗn hợp thả vào nồi nước.

Nêm vào nồi bột nêm gà +mắm tôm + nước mắm cho vừa miệng. Thả cà chua và đậu hủ vào.

* Cho bún vào lưng tô, chan nước ngập bún, vài mếng cà chua + đậu hủ + nhân riêu. Rãi ít hành ngò lên mặt.

Mời bạn thưởng thức món bún riêu đậm đà hương vị quê nhà. Ăn thoải mái - Không cần sợ mập !










Ngọc Mưa 22-10-2012

Thứ Hai, 1 tháng 12, 2014

ca khúc - Cánh chim đêm chưa mỏi


Cánh chim đêm chưa mỏi

Thơ Mưa phố núi
Nhạc Hàn Sĩ Nguyên - Hoà âm Lâm Đình Thuận



Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2014

truyện dài - Về đâu nỗi nhớ


Về đâu nổi nhớ ?

 

 
1- Hương biển

Chàng đang cố thu bóng nàng , nhỏ nhoi và đơn lẻ .Chiếc máy quay phim Digital chàng mua từ một cửa hiệu ngay tại phố biển này . Đã lâu , chàng chưa từng gặp lại hình ảnh một người đàn bà nhỏ bé , mong manh đến thế ! Chàng là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư thích ngao du đây đó trong những lúc nhàn rỗi . Hành lý chàng gọn nhẹ nhưng không thể thiếu máy quay phim chụp ảnh .Riêng với người đàn bà này chàng không muốn dùng ống kính chuyên nghiệp thường ngày . Chàng mua chiếc máy Nikon mới tinh này chỉ để  thu bóng nàng . Chiếc máy ảnh gọn nhẹ , đa năng , bé bỏng như cái bóng của nàng đang lang thang ngoài kia . Nếu bị nàng bắt gặp chàng còn biết đường mà chối .

Đã 3 ngày nay ,cứ khoảng 5 giờ chiều nàng xuất hiện , cỡi bỏ dép nàng đi vơ vẩn dọc mé biển . Thỉnh thoảng , nàng dừng lại cuối xuống cát tìm kiếm cái gì đó , một vỏ sò xinh đẹp chăng ? Có lúc nàng dùng hết sức quăng nó ra thật xa ...Gương mặt nàng thanh thản , vóc dáng tròn trịa hừng hực sức sống , mái tóc xõa dài tự nhiện. Những bước chân vững vàng in dấu trên cát ...

Chàng tự hỏi , nàng là ai ? sao có sức lôi cuốn chàng đến thế . Chàng tự cho mình là một kẻ từng trải , một kẻ lãng tử đã đưa chân gần như khắp nơi. Là đàn bà hay con gái ? Sao lại đến đây một mình, nàng không đến để tắm biển, không dừng chân vào quán uống nước. Có vẻ như cô nàng đang hát . Quá xa để chàng nghe được giọng nàng . Khó mà đoán được cô ta bao nhiêu tuổi , có thể 30 -40 -hoặc 50 ?

Đàn bà thời nay biết cách làm đẹp , biết cách tập thể dục để giữ thân hình . Với những phương pháp thẫm mỹ hiện thời đàn bà có thể trẻ hơn 10-15 tuổi . Phép lịch sự đặt ra cho đàn ông xứ này là không bao giờ được hỏi tuổi đàn bà . Dung nhan đó chắc là thuần Việt rồi . Chàng bước hẳn ra khỏi quán Gió , một quán ăn nhẹ nằm sát bờ cát . Ba ngày nay , chàng cứ núp ở đây mà quay lén nàng . Thì cũng giống như những du khách khác , thích quay cảnh vật vậy thôi ! Điều khác lạ duy nhất là , trong máy chàng cho dù ở góc độ nào cũng chỉ một tiêu điểm duy nhất - Nàng ! Hôm nay , chàng nhất định phải quay cận ...phải nắm bắt được những đường nét trên khuôn mặt nàng . Với người đàn bà bí ẩn này , chàng có thể khám phá ra một bí mật nào đó chăng ?

Chàng rất thích viết , đêm nào chàng cũng lên mạng để viết vài điều ... Về cuộc sống , về tình yêu và đặc biệt là về những cơn mưa lãng mạn đầy hoài niệm . Trên phố ảo chàng có một nick name riêng , nhưng nhiều cô bạn nghịch ngợm vẫn gọi đùa chàng là Adam của những cơn mưa . Những cơn mưa của chàng thường rất êm , rất nhẹ ...là nguyên cớ của những mối tình chớp nhoáng dịu dàng mà lắng đọng trong ký ức thật sâu .







Chàng tiến về phía nàng , còn cách khoảng 50 bước chân . Chàng không dám đến quá gần sợ lộ tẩy .
" Mưa có rơi và nắng có phai , trên cuộc tình ngây thơ ngày nào ..."
Chu choa , bản tủ của chàng đây mà , chàng không cầm lòng được nên vuột miệng hát theo nàng phụ họa ...
"Ta đã yêu và ta đã mơ , mơ trăng sao đưa đến với người ..."
Nàng quay phắt lại nở một nụ cười dịu dàng ...
- Chào ông ạ ! Biển chiều đẹp quá ông nhỉ ?

Một phút ngẩn ngơ ...Giời ối giời ! giọng nàng sao thánh thót thế kia ...Lạy Chúa tôi ! Chàng lấy lại bình tĩnh , nụ cười gì hiền ngoan quá đỗi ...gió thoảng mây trôi vời vợi ...tình thơ rồi . Amen. Chàng quên bén mục tiêu của mình .
- Biển đẹp thật ...và càng đẹp hơn khi có cô ở đây .
- hihihi...hahaha ...cô cười tự nhiên quá càng khiến chàng bối rối .
- Thật đấy mà ! trước biển tôi thấy cô ẩn chứa một nét gì đó rất lạ lùng ...
- Có phải ông muốn nói em điên ?
- Không đâu ! Sao cô lại nghĩ thế ?
- Vì đã có người từng hỏi thế .
- Nếu vậy thì cô là người đàn bà điên đẹp nhất .
- Còn ông ? Ông cho rằng mình điên hay tỉnh ?

Bị một câu chất vấn quá bất ngờ nên chàng chỉ còn biết nhún vai . Nàng đưa tay vuốt tóc và hất đám tóc lòa xòa ra phía sau .Một gương mặt tròn bầu bĩnh , chiếc răng khểnh ...eo ôi , duyên ! Một gương mặt gần như không trang điểm , ánh mắt nũng nịu lay láy sắc biển chiều . Cô bỏ cả hai tay vào túi áo khoác . Cô đi từng bước lững thững nhẹ nhàng , như một định luật quán tính những bước chân chàng cũng lặng lẽ theo cô , vô định . Chàng ngắm bàn chân cô , đôi chân xinh xinh với những đầu móng được sơn màu hồng phấn dìu dịu như môi cô . Làn da cô trắng mịn màng , cát bám theo bước chân cô . Chàng còn đếm được mấy vệt cát bẩn dính trên chiếc váy dài . Cô nhỏ bé quá chỉ ngang tầm vai chàng , cảm giác này gây cho chàng chút xao xuyến . Tự nhiên chàng thấy mình muốn che chở người đàn bà này .
- Đợi thêm một lát nữa nhé ! Ông sẽ thấy hoàng hôn rất đẹp ở nơi này , không giống những hoàng hôn mà ông đã biết đâu ! Rồi ông sẽ nhớ mãi , thật đấy .
Chàng say mê nghe cô , mắt không rời những bước chân mũm mỉm . Sự tự nhiên của cô làm ông thấy dễ chịu .
- Có thể cho em xem những thứ mà ông thâu vào ông kính không ? Em chắc là có nhiều bóng dáng của em ở trong đó !
Chàng thấy chột dạ ,như kẻ trộm vừa bị bắt quả tang . Bản năng tự nhiên bảo lòng phải thành thật , ít ra là trước mặt người đàn bà này .
- Sao em biết là tôi đã quay em ? Tôi chỉ thâu cảnh biển thôi mà .
-Ông đang nói dối !
-Nói dối ? Để làm gì nhỉ ? Cần thiết phải nói dối với một người đàn bà vừa mới quen à ?
- Vì ông đã đổi cách xưng hô , ông đã quen em ba ngày trước .
Chàng thấy mặt mình nóng bừng bừng ...Quả là một cô gái bí ẩn . Chàng đã bị vẻ mặt trẻ con kia đánh lừa , ta nhất quyết không để mình đuối lý trước cô . Ta mà chịu đuối lý với đàn bà ư ? Cô còn chưa biết ta là ai đâu nhỉ , hãy đợi đấy ,cô em !
- Điều gì khiến cô nghĩ thế ?
- Giác quan thôi mà , không nói ra được , tất cả chỉ bằng cảm nhận mà thôi .
- Là giác quan thứ sáu thì phải , thứ đặc ân mà Thượng Đế chỉ ưu ái cho các Eva .
- Ông núp ở quán Gió từ ba ngày trước , ngày nào em chả đến đây . Quen thuộc mọi ngóc ngách , ông là du khách chỉ có mặt từ ba ngày qua .
- Và cô có thể nhận diện tất cả du khách ở đây ?
- Chỉ những người đặc biệt như ông ...
- Tôi đặc biệt chỗ nào ? Hân hạnh cho tôi đấy chứ !
- Da ông rất trắng không như người quanh đây . Có lẻ ông đến từ vùng đất lạnh .
- Hahaha...chết thật , lần sau tôi phải đi tanning trước .
- Giọng nói của ông hơi lạ và phong thái cũng khác .
- Hy vọng cô không cho là tôi quê mùa đấy nhé !
- Có khi quê quê một chút lại hay . Như em đây này , ông xem ! Em đâu có giống một cô gái đang sống ở California .
- Khó mà hiểu ý cô .

Mặt trời đang từ từ xuống biển , vầng dương đỏ rực như hòn lửa . Chiều ngả màu tím biếc , chàng vội lấy máy ra thu hết tầm nhìn . Bước chân của cô , và cả nụ cười nghiêng nghiêng rạng rỡ ...Chàng quay nàng từ phía sau ...mái tóc chờn vờn nhảy múa , bờ vai nho nhỏ run run trong chiều tàn . Chàng hạ thấp ống kính , bờ mông tròn trịa , lắc lư ...nhịp chân vui nhún nhảy ... Cô nàng bỗng bỏ chạy thật nhanh...Chàng níu lấy bóng cô đang xa dần ...bé bỏng ...Cô đưa một tay lên vẫy ...nụ cười nghịch ngợm ...lí lắc trẻ con ...Chàng không muốn bỏ sót một cử chỉ nào ...
- Bye ông nhé ! Mai gặp , và phải cho em xem những thứ ông đã quay . Nhé ...é ! Gió ...vọng ngân lời cô .
Nàng đã rời xa , bất ngờ như khi xuất hiện . Hồn nhiên và thân thương như họ quen đã lâu . Gió chiều se se lạnh , một mùi hương nhè nhẹ , dìu dịu mênh mang ...quen thuộc . Chàng hít thật sâu mùi hương đó , hương biển nơi này sao khác lạ thế nhỉ ? Chàng hít thêm một hơi thật sâu nữa cho đầy buồng phổi ...mùi hương đã loang vào gió biển thoảng vị nồng nàn ...

Chàng trở về quán Gió , mở máy xem lại những thứ vừa quay . Một đóa hoa Ngọc Lan be bé khiêm nhường cài một bên tai nàng , mái tóc lả lơi ngả gió khi cô đưa tay vẫy . Hoàng hôn biên biếc trong ống kính , lòng chàng rưng rưng biền biệt theo chiều ... Mai ??? Chàng thả hồn mình rơi ...nhè nhẹ !





2 - Chiều rơi




Tôi nhìn đồng hồ tay , 5 giờ 30 rồi à ? Khiếp ! Sao chóng thế ? Tôi thấy mình hết sức vô lý khi đã để đầu óc mình rối rắm với những ý nghĩ về nàng . Một người đàn bà bé nhỏ mà tôi tình cờ bắt gặp trên biển chiều hoàng hôn . Biển Huntington này cũng giống như bất cứ bờ biển nào tôi đã để bước chân mình lưu dấu . Cát ,sóng , và gió ...chỉ bấy nhiêu thôi , đâu có gì khác biệt ! Tôi đã giẫm lên biết bao nhiêu con sóng trong đời mình , tôi đã thử vị mặn của bao nhiêu đại dương . Tôi đã từng hò hẹn và ôm ấp biết bao nhiêu đàn bà trong tay mình . Tóc dài , tóc ngắn ,tóc thẳng , tóc xoăn thậm chí tóc vàng hoe hay bạch kim ?

Những người đàn bà sắc sảo , những gương mặt đa tình đến nỗi chỉ cần nhìn vào đôi môi mọng đỏ của họ là cái chất nam nhi bừng bừng trong huyết quản . Đôi môi tôi không bị thâm đen bởi thuốc lá , mà đã bầm dập nhiều lần vì những nụ hôn chóng vội . Tình chợt đến , chợt đi . Yêu cuồng và sống thả nếu không muốn mình là loại đàn ông bị rớt lại phía sau .

Cho dù tôi không muốn , cho dù phải đọc kinh hãm mình một trăm lần , thậm chí một trăm lẻ một lần thì tôi vẫn là tôi - Peter Nguyen .Một ký giả gốc mít 100% đàn ông .

Đàn bà rất kỳ lạ , khi có dịp gần gũi và tiếp xúc họ tôi bắt mình phải chú ý tập trung vào ánh mắt nụ cười của họ . Chú ý quan sát để hiểu họ , nắm bắt suy nghĩ tâm tình của họ mà vẫn giữ trọn lòng tôn kính đối với họ . Dù trước mắt tôi là đàn bà xấu hay đẹp , già hay trẻ . Tôi có bổn phận phải chứng minh cho họ , bản lĩnh đàn ông của tôi . Nếu không họ chỉ nhìn tôi bằng nửa con mắt , làm sao mà khai thác tin tức . Nói chi đến thu tiền ?

Có khi tôi giả vờ thờ ơ , thì lập tức bị chê là thiếu Libido . Mà nhỡ quá sốt sắng với họ lại bị liệt vào hàng dê cụ . Thật buồn cười ! Đàn ông không dê , đàn bà sẽ thích hay sao ? Bằng chứng là Viagra bán chạy như tôm tươi , dẫu đã có nhiều khuyến cáo của các nhà nghiên cứu rằng nó có thể dẫn đến trụy tim , hay bán thân bất toại .

Thỉnh thoảng tôi bắt gặp vài cô nàng trên phố rất gợi cảm khoe ra bộ ngực hở gần nữa , dù đang là mùa đông tuyết rơi. Tôi mà không nhìn thằng khác cũng nhìn thôi . Theo báo cáo mới nhất của các tâm lý gia chuyên bảo vệ sức khoẻ , cánh mày râu chúng ta sẽ sống khoẻ gấp đôi nếu mỗi ngày được nhìn thấy từ 5- 10 phút những bộ ngực gợi cảm . Tim sẽ đâp mạnh và máu huyết sẽ lưu thông điều hòa . Điều này thì những chai rượu vang hảo hạng của Pháp vẫn còn kém xa ! Sức hấp dẫn của đàn bà dĩ nhiên không chỉ ở bộ ngực , nhưng đó là thứ mà mình dễ nhìn thấy nhất . Nó nhan nhản khắp phố và lồ lộ giữa chốn đông người .

Khuôn mặt của đàn bà có thể che dấu bởi son phấn , hoặc bởi bàn tay khéo léo của các bác sĩ . Chỉ cần nhìn vào vùng ngực họ bạn có thể đoán chính xác đến 80% tuổi tác thật . Dù là khuôn ngực tự nhiên hay do chỉnh hình mà có thì làn da trên cổ và ngực họ cũng tố cáo tất cả . Nếu tinh mắt một chút , bạn còn có thể phân biệt được hàng thật hay giả ?

Tôi rất chán quý bà quý cô ăn mặc kín cổng cao tường như các nữ tu dòng kín .
Ông bà ta có câu : " tốt khoe , xấu che ". Những vẻ đẹp tự nhiên mà Thượng Đế đã ban tặng cho Eva , chẳng phải là phần thưởng cho các Adam chúng tôi hay sao ?

Vậy sự thưởng thức tự nhiên đó có gì là xấu ?
Thật xấu nếu các bà đã có tuổi còn để lộ hàng , đừng khoe những thứ đã nhếch nhác quá đát xử dụng . Tôi rất hãi những bộ ngực vệ sĩ , vai u thịt bắp như đàn ông , hoặc lép kẹp khoe cả xương bọc da . Hàng đẹp là thứ hàng mỹ miều , tràn nhựa sống , càng tự nhiên càng đẹp . Các bà các cô làm ơn nhớ giùm tôi một điều : Chỉ khoe in ít thôi ! Chừng 1/3 thì vừa , khoe nhiều đến nổi để bàn dân thiên hạ nhìn thấy lằn rãnh đào nguyên của mình thì quá lộ liễu rồi đấy . Lúc đó nữ tính sẽ nhường chỗ cho lẵng tính mất thôi . Sẽ khiến chúng tôi có cái nhìn mất thiện cảm đối với quý bà . Và cũng kẹt cho chúng tôi lắm , khi phải làm việc với các bà trong tinh thần căng thảng bối rối .

Đàn bà Á Châu khác với sắc dân khác ở sự kín đáo , điềm đạm mà không kém phần sexy chút nào . Hỡi các nàng Eva ngoài phố !

Đã 5 giờ 45 , nàng vẫn chưa xuất hiện . À ! Ra ta đang mong nàng ư ? Sao lại mong chờ vào một lời hứa suông như thế . Vớ vẩn thật , ta đã biết gì về nàng mà nghĩ đến . Một người đàn bà không hẳn đàn bà , trẻ con không ra trẻ con . Chỉ vài câu đối thoại ngắn ngủi , chỉ một ánh mắt nũng nịu , và cả cái mùi hương ấy nữa , sao cứ đằm đằm ...dìu dịu ...Ngọc Lan ...hay Bạch Lan ? Và em nữa , tầm thường hay khác thường ? Tình cờ hay ngẫu nhiên ? Sao lại khiến ta nghĩ đến em nhiều như thế ?

Ta ! Peter Nguyen , một kẻ đã lê chân gần như khắp nơi . Có hương hoa nào mà ta chưa từng biết . Tôi bắt đầu nghi ngờ về cảm quan thẫm mỹ của mình rồi . Phụ nữ phải có thân mình bốc lửa , đôi môi phải mọng đỏ lựng mùi son , nước hoa Pháp nồng nàn quyến rũ ...
Đó mới chính là nhan sắc mà ta đã quen , đã muốn và đã nếm .

Hoàng hôn đã rơi rồi ! Khi biển chiều vẫn còn chưa tắt nắng . Phải không ? Sao tôi không nhìn thấy sắc chiều biên biếc như hôm qua ,như những ngày trước đó . Còn em ? Em đang làm gì ? Ở đâu ? Tôi vẫn nhớ lời em nói : " Đợi một lát nữa nhé , Ông sẽ thấy hoàng hôn ở đây rất đẹp . Không giống những hoàng hôn mà ông từng biết, thật đấy mà . "

Tôi tiếc một buổi chiều , tiếc một hoàng hôn màu tím bên em . Tôi lại lo cho em , em có khoẻ không ? Lạy Chúa ! Xin hãy ban cho em bình an . Tôi còn ở đây thêm hai ngày nữa , ngày nào tôi cũng thu xếp công việc vào buổi sáng và buổi trưa . Buổi chiều tôi muốn dành cho em , sẽ thu em vào ống kính , sẽ cùng em ngắm ánh chiều rơi .

Rồi tôi lại ra đi , như những cánh chim biền biệt không rõ ngày về . Tôi ở rất xa , xa lắm em nào biết . Chiều ơi ! Sao vội rơi chóng thế

3-Chạm...!


Hôm nay nàng có đến không ? Tự hỏi để rồi lại ngờ vực chính mình . Đâu phải lời hẹn ước , ta chờ điều gì ?Từng này tuổi đầu ta có thể ngơ ngẩn như vậy sao ?
Biển chiều hôm nay lặng lẽ trời lất phất mưa rơi !
" Mưa , còn mãi rơi trên biển xưa êm đềm ,
Ta còn mãi nơi đây ngồi ôm kỷ niệm " ( Mưa trên biển vắng - Đức Huy )

Biển vắng lặng không người , chỉ mình chàng lang thang chờ đợi sự hão huyền .
Peter lững thững đi bộ ra cầu tàu (Pier ). Sự hoang vắng vô vọng , còn sót lại một người đàn ông buồn bã đang thả cần câu . Gương mặt ông bất động như một pho tượng đá . Peter đọc thấy một sự nhẫn nhịn đáng nễ trên mặt người đàn ông kia ! Chàng dừng lại quan sát. Chẳng có con cá nào cắn câu , chàng phì cười vì ý nghĩ vu vơ vừa thoáng qua đầu mình . Nàng cũng giống như một con cá , chẳng thèm cắn câu .

Chàng không đội mũ , không áo mưa , cái lạnh thấm vào tận chân tóc . Peter rùng mình , vào thôi ! Không khéo lại ốm mất .Chàng quay gót trở vào , đi ngang qua người đàn ông đang ngồi câu .
- Chào ông bạn nhé ! Chúc may mắn .
Không có tiếng trả lời , gió rít khe khẽ bên tai .
Mưa cũng chỉ lất phất , rơi rơi . Mưa chạm vào lòng Peter ...khắc sâu nỗi mong nhớ . Chàng cười một mình , cười cái sự lãng xẹt vô duyên chiều nay . Nhớ ? Ta nhớ nàng chăng ? Nhớ một lời hò hẹn ...vì cớ gì ? Vu vơ vậy sao ?
Biển vắng lạnh lùng !

Trở lại chiếc bàn quen thuộc của mình và ngồi xuống , mùi hương dìu dịu thoảng đâu đây ? Peter đưa mắt nhìn quanh tìm khắp quán , chỉ có người thu ngân đang lom khom dọn dẹp đàng sau quầy .Quái lạ ! Ta bịnh thật rồi chăng ? Chàng hít thật sâu vào ...Đúng là mùi hương Ngọc Lan hôm trước ... Chàng kéo ghế gần lại bàn , chợt thấy bình trà nho nhỏ để sẵn từ lúc nào, chiếc cốc sứ bằng men trắng tinh . Chà ! Chủ quán khéo thật , trời vừa chuyển lạnh đã nghĩ đến chuyện đãi trà . Chàng sờ vào bình trà thấy vẫn còn âm ấm . Chàng nhấc bình trà lên châm cho mình một cốc đầy . Có một mẫu giấy xếp làm tư gọn ghẽ nằm dưới bình trà , mùi hương càng thêm rõ rệt .Peter mở giấy đọc :

" Chào ông !
Cám ơn ông đã đợi em . Hôm qua xe em hư bất chợt không thể đến . Hôm nay thời tiết trở xấu , không được cùng ông ngắm ánh hoàng hôn . Em rất tiếc ! Dự cảm bảo cho em biết là ông vẫn đợi . Em đến hơi trễ ! Đã nhìn thấy ông đi bộ ra Pier . Em không tiện ở lại lâu .Nếu mai nắng em sẽ đến , hy vọng ông còn ở đây . Ông cứ yên tâm dùng trà , chính tay em pha mời ông đấy . Ngọc Lan từ vườn nhà, không có độc đâu . Mời ông , uống trà này giúp ông ngủ ngon , mộng đẹp . Tạm biệt ông . Ngọc Lan "

Peter nhấp môi , tu một ngụm trà , vị thơm thơm ngọt dịu mân mê nơi đầu lưỡi . Chàng mở nắp bình trà , có ba bông hoa màu trắng nổi dập dềnh trong nước trà vàng óng như mật .Peter nhón lấy một bông đưa lên mũi mình...thơm quá ! Đây là lần đầu tiên trong đời chàng được thưởng thức trà ướp hương Ngọc Lan tươi . Chàng dùng giấy lau khô cánh hoa một cách cẩn thận , khi về phòng chàng sẽ ép nó vào giữa quyển notebook . Sẽ mang nó theo bên mình như mang theo một kỷ niệm ngọt ngào .

Lòng tin ! Chỉ cần có lòng tin , cuộc sống luôn mang lại những điều tốt đẹp ngoài sự mong đợi . Như buổi chiều hôm nay, mưa rơi lất phất ta vẫn chạm bóng em . Ngọc Lan ! Ta sẽ đợi em , sẽ đợi . Đợi !



4 - Nói với người trong mộng !


" Thưa ông , sự gặp gỡ của chúng ta dẫu là hi hữu. Em biết , ông sẽ còn đợi em trên biển mỗi chiều. Em đã đến , vẫn không có can đảm gặp ông. Em vẫn nhìn từ xa , đã nhìn thấy cái bóng to lớn của ông lủi thủi trở về quán Gió. Một lần nữa , em lại phải đóng kịch với chính mình.
Ngọc Lan chỉ tỏa hương dìu dịu trong đêm , nó không chịu được ánh mặt trời. Càng không thích hợp với những cánh chim thiên di như ông.
Cuộc đời cũng đâu có khác chi vai diễn , mỗi ngày Ngọc Lan vẫn đóng kịch với cuộc đời mình . Đóng kịck với chính nội tâm luôn luôn bị giằng xé của mình . Bản chất Ngọc Lan rất yếu đuối , không thể đương đầu với thử thách . Những sóng gió cuộc đời đã làm trái tim Ngọc Lan sứt mẻ và tự co rút vào chiếc vỏ của con ốc sên . Những mối dây ràng buộc của gia đình và xã hội rất khắc nghiệt , nó sẽ giam hãm em trong bóng tối ngục tù . Một cánh chim nhỏ nhoi muốn thoát khỏi lồng đề bay về hướng biển ... Nơi mà Peter Nguyen vẫn đợi ...

Hãy vững bước về phía của ông , phía đầy nắng mặt trời . Rồi mỗi hoàng hôn đến, hãy tự thả mình vào những giấc mơ màu tím . Nơi mà ông có thể nhớ về em ...một đóa Ngọc Lan nhỏ nhoi tả tơi theo gió . Ngọc Lan giã biệt. "

Đó là bức thư cuối cùng nàng để lại nơi quán Gió .


***

Một năm sau ...

Biển chiều đẹp quá ! Nắng vàng rực rỡ đổ xuống biển xanh bao la . Vẫn còn là mùa xuân , chưa có nhiều du khách , biển vắng !
Lan thả bộ dọc theo bờ cát ướt , đây là một sở thích kỳ bí của cô . Mỗi lần được cỡi bỏ giày dép để cho đôi chân trần được dẫm lên cát ẩm trong lòng Lan lại dấy lên một niềm rạo rực kỳ lạ . Cát mịn êm êm dưới chân ...như vỗ về xoa nắn ...Lan thấy mình lại trẻ trung như ngày nào ...Lan có thể đi dọc theo mé biển cả giờ mà không biết chán . Bạn bè Lan thường rủ cô vào các phòng tập thể dục để rèn luyện thân thể . Cô chỉ thích buông thả tâm hồn theo lối riêng của cô .

Biển - Giúp cô thả đi những ưu tư ...
Sóng biển dạt dào ru tâm hồn cô , trở về với lắng đọng và suy tư ...
Gió biển tanh tanh mằn mặn ...nhắc nhở cô cái bổn phận của một phụ nữ trần tục .
Mùi nồng của biển cũng giống như mùi vị của đàn ông mạnh mẽ , hoang dại và chiếm hữu .

Màu xanh biên biếc của biển chính là đôi mắt của cô . Một đôi mắt chỉ muốn nhìn thấy vẻ đẹp của đời mà tạm quên mặt trái của nó .
Bọt biển chạy lăn tăn trên mặt sóng tạo nên những đường viền rất đẹp , giống như tấm voan trắng phủ tóc cô dâu . Chúng cứ dập dờn nhấp nhô rồi tan vào làn nước ...mênh mông ...tít mù khơi .

Chỉ có biển mới rửa sạch những khát khao cháy bỏng đang hun đút trong lòng cô .
Biển ! Của một thời đã qua . Biển của nổi khát khao nhung nhớ ...đang chôn vùi tiềm thức .
Đứng trước biển Lan cảm thấy mình dạn dĩ hơn , đằm thắm hơn và...hoang dại hơn .

Biển mênh mông và bao dung , như vòng tay anh đã ấp ủ tình em .
Biển gầm gào dậy sóng như khát khao nơi anh chờ mong em .
Biển nồng nàn vị mặn như hương vị anh - da thịt và những nụ hôn huyễn hoặc .
Và biển ! Sẽ mãi mãi đơn côi và nghiệt ngã như chính trái tim em .
Một Eva luôn luôn chạy trốn ...ẩn mình trong huyền thoại .

*Hết*

photos by Mpn - Hồ nhân tạo

 

Trabuco Canyon - Cali
Mưa phố núi 28-11-2014
 


Thứ Hai, 24 tháng 11, 2014

truyện ngắn - Cơm bụi

Cơm bụi



Khắp phố Bolsa này chỗ nào cũng nhan nhãn những cửa tiệm food togo. Duy quán cô Lành được dân cơm bụi ủng hộ nhiệt tình nhất. Quán tấp nập từ khi mở cửa - 7 giờ sáng cho đến tận khuya.

Thức ăn ngon quá ư ? Chưa hẳn ! Lành gốc người Nha Trang, thức ăn của cô chỉ hợp khẩu vị dân người Trung miền biển.
Giá cả hợp lý chăng ? Thỉnh thoảng những quán chung quanh căng tấm banner tổ bố 50 % off các loại đồ ăn, đôi khi còn tặng thêm thức uống nữa kìa...

Tôi đoán quán Lành đông khách vì nụ cười niềm nở trên môi cô cho thực khách bầu không khí ấm cúng như gia đình. Hay tại cái chiêu bài độc đáo mà cô Lành cố tình giăng trên bức tường chính dễ đập vào mắt khách vãng lai ?
" Cơm chỉ nấu kỹ - Ngon như mẹ nấu ở nhà "

Cũng có thể quán thu hút khách bởi ánh mắt ướt rượt của Lành cộng với thiên tình sử dài ngoằn của người thiếu phụ vừa ngót ngét 40. Hồng nhan vẫn lóng lánh nơi khoé mắt - sự đa truân còn lóm lém theo từng bước chân.

Nói gì đi nữa, quán cô Lành cũng đã nức tiếng khắp phố Bolsa rồi ! Ai ở đâu xa về cũng tranh thủ một lần ghé lại. Người phải bôn ba nơi khác tìm jop thơm thường thiết tha nhớ mong. Cơm bình dân được phục vụ ân cần bởi cô chủ mộc mạc tánh tình xởi lởi khiến ai mới ghé lần đầu đều vướng víu bước chân. Quán có đủ các món canh xào mặn ra lò mỗi ngày, dù bạn thích ăn vặt ăn chơi, ăn chay ăn mặn, heo bò gà cá, mắm dưa rau... chẳng thiếu món gì. Vào đây nghĩa là khách tự coi mình như dân bụi, phương châm chính là chỉ - Cơm chỉ mà ! Chỉ món nào cô Lành múc món đó - 2 đồng một món, mà nếu khách chỉ muốn 1 đồng thôi cũng ok. Thành thục hơn chút, khách thường gọi cơm phần giá 5 đồng bạc được một hộp cơm đầy ắp với 3 món canh xào mặn hẳn hoi. Mà lỡ như bữa nào kẹt khoản tiền dằn túi khách cũng khỏi lo chi, cô Lành sẵn sàng bán chịu. Riêng đám du học sinh tre trẻ thường ngồi lì ở quán cho tới tận khuya, bởi quán có mấy cái bàn lộ thiên kê sát lề đường. Ngồi đây mà ngắm Little SaiGon nhộn nhịp cả ngày lòng cũng thấy say say...

Sau 7 giờ tối cô Lành thường khuyến mãi các loại đồ ăn nhẹ và thức uống, cứ mua một được tặng một !
Riêng những ngày lễ lớn đặc biệt trong năm như lễ Easter (lễ phục sinh), Thanks Giving (lễ Tạ Ơn), ChristMas ( lễ Giáng Sinh ) và New Year ( lễ năm mới ) quán không bán mà chỉ đãi khách vô gia cư. Người homeless khắp nơi kéo đến ăn rất đông nhộn nhịp cả một góc phố. Ngoài thức ăn mọi người còn được phát áo ấm không phân biệt màu da.

Tôi chưa từng may mắn được cưới hẳn một cô vợ cho riêng mình. Sống độc thân với công việc bấp bênh đồng lương khiêm nhượng khiến tôi cũng không dám sắm cho mình một bộ đồ nhà bếp cho tử tế. Đến với quán cô Lành như đến với một nét văn hoá ẩm thực mà tôi trót nghiện từ lâu. Thỉnh thoảng hẹn với mấy thằng bạn thân ở góc quán này, dịp lễ Tết cũng lân la ở đây cho qua ngày. Dù sao không khí rộn rịp quán xá vẫn ấm cúng hơn căn phòng lạnh lẽo tối om của tôi.

Ai cũng bảo cô Lành đa tình vì 5 đứa con là 5 khuôn mặt khác biệt. Tôi thấy cô may mắn hơn người khác đấy chứ, khi được trãi nghiệm qua nhiều mối tình. Có đâu như tôi, đến mảnh tình rách vắt vai cũng chưa từng có. Những người đàn ông đến từ những vùng quê khác nhau thúc đẩy cô Lành tìm tòi ra những món ăn mới khiến thực khách quay cuồng mê tơi...

Ai cũng bảo cô Lành giàu vì quán đắc địa đông khách. Tôi thường thấy cô lái chiếc xe van cũ kỹ đi chợ, tiếng máy nổ ồn ào như xe tăng. Chiếc xe như một động vật lạ của ai thả rông dường như chẳng có chút liên hệ gì tới người phụ nữ mềm mỏng vui chuyện như cô.

Hôm nay quán đóng của bất ngờ. Tấm bảng treo trước cửa rõ mồn một mà tôi cứ tưởng mắt mình lem nhem. " Xin lỗi quý khách quán tạm đóng cửa vì có hỉ sự "
Hình như tai tôi cũng bị lùng bùng luôn. Hỉ sự gì mới được chứ ? Hổng lẻ cô Lành kết nạp sui gia ? Mà hổng phải đâu, mấy đứa con cô vừa mới lớn ngày nào sau giờ học cũng ra quán phụ mẹ, mặt đứa nào đứa nấy hiền trơ đâu thấy giống mấy đứa biết hẹn hò. Hay có đứa nào vừa tốt nghiệp hông ? À mà không rồi, đứa lớn nhứt cũng mới vào đại học trên miền Bắc, còn lâu lắm mới ra trường. Mấy đứa em còn nhỏ xíu xiu... Hay chính là hỉ sự của cô Lành hông ta ? Tôi lơ mơ nhớ đến cô, một khuôn mặt tròn trịa ngâm ngâm với một bên lún đồng tiền thật sâu trên má. Vóc người vừa vặn chắc nịch, giọng nói nặng âm sắc vùng biển. Nếu cô Lành lại đi thêm bước nữa là lần thứ mấy trong đời rồi cà ?

Tôi cứ đi qua đi lại trước quán của cô mà chẳng biết làm gì, đằng nào cũng phải kiếm cái gì dằn bụng chứ. Cái đói đang kêu ồn ột từ bên trong. Tôi quáng quàng bước qua quán cơm tấm bên kia đường. Quán xá gì vắng vẻ quá chỉ có vài thực khách đang trò chuyện bao đồng. Tôi dò thực đơn tìm dĩa cơm tấm rẻ nhất, mất 7 đồng bạc, thêm ly đen đá 3 đồng. Mẹ kiếp ! 10 đồng bạc cho một bữa cơm trưa ? Lành ơi là Lành ! Em mà còn mãi thong dong với hỉ sự chắc thằng tôi không sống được đến cuối tháng đâu. Hay tôi phải chịu khó dầm sương 3 giờ sáng đi bỏ báo kiếm thêm chút đỉnh cho chắc ăn... Thời buổi gì, chữ nghĩa rẻ hơn bèo, công việc khó tìm trong khi vật giá cứ leo theo chu kỳ, mới hồi đầu tháng xăng hạ được chút xíu lại lên giá nữa rồi, mà lên đến mấy chục xu.

Tôi làm ở toà soạn hơn 10 năm nay, 10 năm trôi qua tôi vẫn còn nguyên tay trắng. Chữ công danh còn lơ lững nơi đâu ? Bút hiệu của tôi chỉ làm duyên trên mặt báo, ngoài đời tôi chỉ là một kẻ lang thang sống bằng niềm hạnh phúc tưởng tượng của đám nhân vật. Những đứa con tinh thần của tôi thường thật thà như đếm, đa số bọn chúng cũng nghèo rạt như tôi. Có cố gắng bươn chải cho lắm cũng lên đến hạng tiểu gia là cùng. Đaị gia chỉ là niềm mơ ước ! Đôi lúc tôi rán nặn cho nhân vật của mình một vai quyền quý cao sang cho vẻ vang với đời chứ, vậy mà lần nào cũng thất bại thảm hai, chúng cứ bị tôi bóp chết tức tưởi, viết chưa xong đã xoá bởi tôi thấy chúng gượng ép vô duyên gì đâu. Tôi không hài lòng với nhân vật của mình, làm sao lấy được niềm tin nơi đọc giả. Tội nghiệp con đường công danh của tôi... sao cứ ngoằn ngoèo khúc khỉu...

Tôi đang đói meo vì phải chờ đợi lâu quá ! Bàn bên cạnh đang bàn tán lao xao. Hình như cô Lành lấy chồng thiệt rồi ! Tôi hồi hộp theo dõi câu chuyện của họ nóng lòng muốn biết kẻ may mắn là ai ?
Ăn xong dĩa cơm tấm bụng vẫn còn lưng lưng, chỉ riêng trí tò mò đã được giải toả. Lành lấy Tư Búa. Gả này tôi chẳng lạ gì, cũng không thân lắm. Tôi quen hắn vì trước đây từng viết mấy trang phóng sự về giới anh chị ở Bolsa. Hắn vốn là một đại ca đã rút chân khỏi Sài Gòn Nhỏ vài năm trước. Nghe đâu hiện Tư Búa đang điều hành một đội xe truck chở hàng xuyên từ Bắc xuống Nam Cali, có thể rất khấm khá.

Tôi thấy mình đang bơi lội tung tăng trong niềm hạnh phúc của Lành. Em vốn nhân hậu vậy, giờ vớt được chút tình trôi, dẫu có hơi muộn mằn cũng là niềm mơ ước của bao nhiêu người. Đâu phải người đàn bà đảm đang hiền thục nào cũng được ông trời đãi ngộ đâu em !

Ngẫm lại buồn cho thân tôi, vì suốt đời phiêu bạt nên chỉ dám ngắm em từ xa. Dù sao tôi vẫn hy vọng suốt cuộc đời này được ăn cơm của Lành, được cảm nhận sự chân tình mỗi khi bước vào quán của em. Bến đỗ lần này hy vọng là bến cuối Lành nhé, tuổi tác nào có chờ đợi ai. Bàn tay khéo léo đã đãi ngộ bao người đã đến lúc em phải lo chăm bẳm cho hạnh phúc của chính mình chứ !

Mà nói dại ! Nếu lần này cũng hỏng nữa, chắc tôi sẽ lấy hết can đảm ra mà tỏ tình với em một phen. Nè ! Nhớ chừng đó đừng có chê tôi à nha. Lấy ai cũng vậy lấy dùm tôi cho rồi... Chỉ có điều tôi không sao hiểu được làm cách nào Tư Búa lại cưa đổ được em ? Hắn vừa xấu trai bậm trợn lại gốc gác giang hồ. Hắn lăn lộn phong trần lâu vậy dẫu bây giờ đã hoàn lương, có chắc đâu là một bờ vai tin cậy cho Lành dựa vào ?

***
Tôi gặp Tư Búa ở toà soạn, hắn đến nhờ đăng rao vặt sang nhượng lại tiệm ăn của Lành. Tôi thấy mình chới với như vừa bị hụt chân ngoài sông. Trời ơi ! Tôi đã ăn cơm của nàng suốt 10 năm ròng giờ tính bán tiệm là sao ?

- Chúc mừng anh Tư nghen ! Mà cô Lành sang tiệm rồi sẽ làm gì đây ?
- Chúng tôi tính move lên San Jose chú em à ! Ở trển coi mòi làm ăn dễ hơn dưới này vì ít cạnh tranh hơn. Chúng tôi đã nhắm được một nơi thích hợp để mở nhà hàng có bạn partner hẳn hoi, Lành sẽ đỡ cực hơn rất nhiều. Kinh doanh food togo coi vậy mà cực khổ trăm bề, Lành lên trển càng gần gũi mấy đứa nhỏ đang học ở San Francisco hơn.

Nghe lòng mình rưng rưng... Vậy là nàng sẽ đi thiệt sao ? Từ đây tôi biết ăn cơm của ai đây ? Ông trời thiệt bạc với tôi quá.

- Anh Tư thương Lành thiệt tình hả anh Tư ?
- Sao chú em lại hỏi vậy ? À, thôi để Tư kể em nghe hen !
Rồi hắn dài dòng thổ lộ bầu tâm sự...

Hắn dọc ngang khắp nơi mà đi đâu cũng nhớ cơm cô Lành. Đời hắn va chạm với đủ loại đàn bà, đẹp cũng có mà chảnh choẹ càng nhiều. Đến khi gặp cô Lành hắn bỗng dưng thay đổi, bắt đầu ngán ngẩm sự lang bạt của mình nên muốn dừng chân. Hắn thèm làm một người đàn ông bị ràng buộc, thèm về nhà mỗi tối và được ăn với vợ bữa cơm chiều. Lành là người đàn bà duy nhất không quan tâm đến tiền của hắn, cũng không chấp nê cái quá khứ không được lịch lãm cho mấy.

Quan trọng là với Lành, hắn được làm anh hùng - là một người đàn ông đúng nghĩa. Hắn trách ông Trời sao lại quá bất công để cho một người đàn bà chịu thương chịu khó như Lành phải truân chuyên đến vậy. Hắn quả quyết rằng hắn sẽ là người đàn ông cuối cùng bảo bọc mấy mẹ con nàng cho đến nơi đến chốn. Trong mắt hắn nàng tuyệt vời từ chân tơ kẻ tóc. Các con nàng đặc biệt ngoan ngoãn dễ thương, lại chăm chỉ học hành. Mỗi khi gặp hắn chúng răm rắp " Dạ, bác Tư...Thưa bác Tư..." làm hắn sướng điên.

- Để Tư nói em nghe hén ! Nói về đàn bà phải phân biệt rõ ràng. Có những loại chỉ để chơi cho rổn rãng cuộc đời, loại khác khiến chúng ta tự nguyện chui đầu vào rọ, bị cầm tù mà cứ thấy vui vui... Đàn ông chúng mình dẫu là loại nào đi nữa đều rất cần một bộ ngực mềm mại êm ả để ngả lưng. Chú em cũng nên tính tới đi, lông bông hoài sao được.

- Hy vọng anh Tư sẽ mang hạnh phúc cho gia đình cô ấy. Nè ! Ông mà chơi hổng đẹp, tôi xử theo giang hồ nghen.
- A ha ha... Không ngờ chú em cũng giương cung định ngắm con mồi hả ?
- Ngắm cái con khỉ... Mê cơm của bả gần chết. Dù tôi có tiền hay không Lành không nỡ để tôi bị đói bao giờ.
- Thì đó ! Tánh cổ vốn vậy mà, thiệt thương hết sức... Để Tư nói em nghe chuyện này nữa hén !

Lại nữa ! Hắn cứ khề khà kiểu này... có biết tôi ngậm ngùi lắm hay không ? Thôi chết ! Có khi nào Lành cũng bị như tôi, lậm đậm bởi câu nói cửa miệng của hắn. Tôi tưởng tượng mỗi khi hắn nghiêng đầu rót vào tai nàng " Để Tư nói em nghe... " mà rởn gai óc. Nàng sẽ cười khúc khích sướng rơn hay sẽ ban cho hắn ánh mắt lẳng lơ rất tình mà thỉnh thoảng nàng vẫn ban cho tôi ?

***
Mỗi khi vào quán Lành tôi đâu cần phải order món gì, cứ để mặc Lành múc thức ăn theo ý cô. Nàng sắp xếp rất tài tình món ăn thay đổi mỗi ngày, thực đơn đầy đủ dinh dưỡng để tôi không bị ngán, đại khái như...

Thứ Hai - Canh chua cá kho tộ
Thứ Ba - Thịt kho trứng, dưa giá
Thứ Tư - Tép rang ba rọi, canh rau
Thứ Năm - Chả trứng, canh khổ qua dồn thịt
Thứ Sáu - Cá chiên sả ớt, rau muống xào
Thứ Bảy - Thịt bò xào nấm đông cô, khoai tây chiên
Riêng ngày chủ nhật nàng thường đãi tôi món bún chả hoặc cháo cá rất đặc trưng của quê hương nàng.
Chỉ thỉnh thoảng nàng nhắc khéo :
- Sắp tới cuối tháng rồi đó, bác Cua Đồng hen ! Nàng là người Bolsa duy nhất gọi tôi bằng bút hiệu.
- Đã quỵt hồi nào đâu mà người ta nhắc dữ vậy ?
- Em chỉ sợ bác quên lại tiêu hết tiền vào những khoảng không đâu á !
- Chưa thấy ai đòi nợ nghe có duyên như em... Thiệt ... muốn cắn cho một phát !
Nàng hấp háy đuôi mắt tình... ỏn ẻn...
- Thiệt ha ? Cắn... vào đâu ?

***

Quán của Lành đã thay tên ! Cô chủ mới trẻ trung xinh đẹp như diễn viên Hàn Quốc. Quán được trang hoàng lại rất bắt mắt, thực đơn thay đổi phong phú hơn. Chiêu bài của Lành được thay thế bằng một chiêu bài khác có phần tinh tế hơn. " Cơm đặc sản ba miền - Ăn mãi chưa đã ghiền ". Giá cả có chút thay đổi vẫn hợp với túi tiền của giới bình dân.

Tôi đã lần quần trong quán cả 10 phút rồi vẫn không biết nên chọn món gì. Cô chủ duyên dáng chào mời giới thiệu hết món nọ tới món kia. Nụ cười của cô rạng rỡ quá, mà tôi vẫn thấy lành lạnh... thiêu thiếu làm sao. Tôi nhớ quay quắt ánh mắt của Lành... Một ánh mắt rất đàn bà dành chỉ cho đàn ông, dẫu hắn chỉ là tên khách quèn lâu năm nghèo kiết xác... Ánh mắt đã bao lần sưởi ấm tâm hồn tôi suốt những mùa đông giá rét bơ vơ khi tôi cần một chỗ dựa. Ánh mắt đã đưa tôi đến những bến bờ hoan lạc trong mơ dẫu chưa được làm người tình bao giờ ! Rồi giữa đêm khuya thức giấc chợt nhận ra sự hụt hẫng đắng cay của mình, lại chới với giữa cơn đói cơm và khát đàn bà. Một ánh mắt không phải của người vợ vẫn rất đỗi thân quen chắc sẽ mãi theo tôi suốt hành trình còn lại.

Công danh ơi ! Đã đến lúc tôi phải thay đổi tư duy của chính mình để theo đuổi nó, như tôi vẫn trộm thầm theo đuổi ánh mắt em, tia nồng nàn trìu mến đã cứu vớt bao lần sự điên dại trong tôi lặng lẽ...

Có thể cả đời mình tôi chẳng bao giờ lấy được vợ. Vẫn có một điểm sáng trong lòng đủ để tôi khắc cốt ghi tâm.
Đàn bà Em đã ! Cơm - phở cũng Em !

Mưa phố núi 24-11-2014

Thứ Năm, 13 tháng 11, 2014

Chả giò Cali




 

Chả giò Cali

1- Vật liệu:
* 1 pound thịt gà xay
* 1 pound tôm thẻ đã lột vỏ
* Dầu để chiên
* 1 bọc bánh tráng loại dùng để gói chả giò ( không phải bánh tráng VN )
* 1 củ khoai môn cao bự + 2 củ cà rốt
* 1 củ hành tây + 3 quả trứng gà
* 1 chén nấm hương hoặc đông cô
* Bún tươi - xà lách rau thơm ăn kèm
* Dưa leo - đậu phộng rang đập nhỏ - dầu hành
* Nước mắm pha chua ngọt

2- Chuẩn bị :

Tách bỏ sợi chỉ đen trên lưng tôm, rửa sạch tôm với nước muối rồi vắt ráo. Đặt từng con tôm lên thớt dùng lưỡi dao đập dập, cắt tôm thành 2 hay 3 khúc.
Nấm ngâm nước nóng cho nở rồi thái sợi.
Khoai môn - cà rốt - hành tây thái sợi.

3- Trộn nhân :

Dùng một cái thau hoặc nồi lớn cho vào : Gà xay + tôm đập dập +hành tây.
1 muỗng cà phê muối +2 muỗng đường + 1 muỗng bột tỏi + nữa muỗng tiêu bột .
Trộn đều tất cả để khoảng 20 phút.
Giữ lại một ít lòng trắng trứng làm chất dính để cuốn chả giò. Phần trứng còn lại cho vào nhân, cho khoai môn , cà rốt, nấm vào rồi trộn đều.



4 - Gói chả giò :

Trãi từng miếng vỏ bánh ra dĩa, múc nhân đặt nằm ngang góc xéo cạnh. Gập 3 cạnh vào rồi lăn, cố lăn chặt tay để có những cuốn chả hình ống đều đặn, trét tí lòng trắng trứng vào chóp cạnh cuối cùng để bánh dính khi chiên không bị bung ra.



5 - Chiên :

Đổ dầu ngập 2/3 nồi deep fry, chỉnh nhiệt độ 350 F chiên cho đến khi chả giò có màu vàng nâu. Vớt ra đĩa đã trãi giấy thấm.
Nếu không có sẵn nồi deep fry, bạn dùng một cái chảo lớn thay thế chiên với lửa vừa.(Tuy nhiên bánh sẽ không được giòn lắm, dễ mềm nếu để lâu)

Những cái chả giò nóng hổi luôn có mặt ở bất kỳ nhà hàng nào khắp California, cho dầu bạn đặt chân vào nhà hàng Việt - Tàu - Thái - Phi - Mễ, ngay cả nhà hàng Mỹ.
Chả giò - hay Eggroll đã trở thành một món appetizer khoái khẩu phổ biến ngày nay.



Chả giò được dọn kèm với sweet chili sause và ít salad làm món tráng miệng.

Chả giò ăn kèm với bún, rau thơm, dưa leo, dầu hành, đậu phộng rang giã nhỏ và nước mắm pha chua ngọt làm thành món bún chả giò tuyệt ngon !


 
Ngọc Mưa 13-11-2014

Thứ Tư, 12 tháng 11, 2014

Xôi mặn

 


Xôi mặn - Tôm khô +lạp xưởng

Vật liệu : Cho 6 người ăn

- 1 pound nếp ( 450gram)
- 3 cây lạp xưởng
- lưng chén đậu xanh cà (không vỏ )
- lưng chén tôm khô
- 1 bó hành hương


Chuẩn bị :

* Lạp xưởng rửa sạch bằng nước nóng cắt làm hai khúc.
* Tôm khô ngâm nước nóng cho mềm rồi giã cho vỡ ra.
* Đầu củ hành sắc nhỏ
* Phần hành lá sắc nhuyễn

Nấu xôi : bằng nồi cơm điện

- Vo sạch nếp trộn đậu, cho vào nồi + tí muối, đổ nước vào ngập nếp một lóng tay út. Cho lạp xưởng vào nấu chung.
- Cho vào chảo một muỗng canh dầu, dầu nóng cho hành lá vào đảo cho chín xanh, đổ ra chén.
- Cho một muỗng cà phê dầu + đầu hành hương vào phi tới thơm vàng. Cho tôm khô vào đảo đều tay, cho vào một muỗng canh nước mắm+ một muỗng cà phê đường. Xào cho tới khi tôm khô ráo hơi cháy cạnh bốc mùi thơm phức. Tắt bếp - rắc nhiều tiêu vào.

Sau 45 phút xôi chín, lấy lạp xưởng ra sắc lát mỏng.

Trộm tôm khô vào xôi. Xới xôi ra dĩa, để dầu hành lên trên, lạp xưởng trải lên mặt.

Dùng nóng hay nguội đều ngon !

* Món này tuy đơn giản những đậm đà hương vị. Xôi có vị bùi của đậu+ vị béo của lạp xưởng+ thơm phức mùi tôm khô hành phi.
Màu sắc đẹp dể trang trí trên bàn tiệc - người lớn con nít đều thích. Thời gian thực hiện không quá 1 giờ.


 

Ngọc Mưa 8-11-2012