Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014

truyện vừa - Độc thân

 




Độc thân



Lần đầu tiên gặp anh ở Costco tôi cứ ngỡ anh đã ngoài 50. Bữa đó tôi mua thật nhiều đồ chất đầy xe, còn anh thì vừa mới tới đậu xe. Ngó cái tướng tôi dáo dác anh nhanh nhẹn chạy lại hỏi giúp .
- Cô cần sự giúp đỡ phải không ? Tôi sẵn sàng !
- Tôi không rõ mình đã đậu xe ở đâu nữa .
- Vậy xe cô màu gì hiệu gì ?
Trời chiều chạng vạng, anh giúp tôi đẩy xe để tôi rãnh tay đi tìm. Khi tìm xong anh bật cười ...
- Xe cô màu gold mà, sao cô bảo màu nâu ?
- Vì tôi thấy trời đã nhá nhem gold với nâu cũng giống .
- Đâu mà giống, nãy giờ tôi chỉ để ý tới những chiếc xe sẫm màu .
Anh giúp tôi chất từng món đồ lên xe rất cẩn thận .
- Sao cô mua lắm thế, cho cả đại đội à ?
- Thưa không, chỉ cho gia đình tôi thôi gồm 5 người. Vợ chồng tôi, mẹ tôi và 2 cháu. Còn ông được mấy cháu ?
- Ha ha ha ...vợ còn không , lấy đâu ra trẻ con ? Tôi đi mua đồ cho sân Golf .
Rồi anh trao tôi tấm thẻ giới thiệu mình : S. John , Pro Golf và địa chỉ của một sân Golf sang trọng bề thế ở Mission Viejo .
- Hèn gì tướng ông đẹp quá , lại nhanh nhẹn .
- Còn gương mặt của tôi ?
- Ông để râu ria thế kia tôi làm sao mà biết được .
- Cô không thích đàn ông râu quai nón à ? Ha ha ha ...chắc tại vậy mà tôi ế chăng ? Cô tên gì , ở gần đây không ?
- Chồng tôi họ Phan , bạn bè gọi tôi là Maily , tùy ông đấy nhé ! Tôi làm việc gần đây , nhà ở Westminster cách đây 40 phút .
Rồi tôi cũng lấy business card của mình trao cho anh chàng tốt bụng .
- Beauty Salon à ? Thôi , tôi không quen đến mấy chỗ này đâu .
Miệng thì nói vậy anh vẫn cất tấm thẻ vào túi .
- Rồi ! Giờ mời người đẹp ra về bình an . Còn tôi phải vào chợ .
- Vâng ạ , chào ông S. Ông tốt bụng thật .
- Cứ gọi tôi là John nếu có gặp lại , tôi chỉ giúp đàn bà con gái thôi . 

***

Ngày lễ, vợ chồng tôi đưa các con ra biển Laguna Beach chơi . Nhà tôi chỉ thích ngồi trên bờ ngắm biển , mấy mẹ con tôi xắn quần cao trên gối lội xuống nước đùa sóng . Hai cô nhỏ đã thủ sẵn mấy bọc Ziploc trong túi , lôi ra rủ mẹ đi nhặt vỏ sò . Vùng biển này sạch quá , kiếm vỏ sò cũng không ra . Mấy mẹ con cứ đi dọc theo mé biển , cát mịn êm êm dưới chân . Thỉnh thoảng từng đám rong biển dạt vào bờ quấn lấy chân chúng tôi , các cô lại cười ré lên thích thú .

- Mẹ ơi , rong biển tìm chân con đấy !
- Không phải ! Nó tìm chỗ để bám víu thôi , em ngốc !

Nắng chiều đổ bóng chúng tôi trên cát , chiếc bóng cứ dài ra dần .

- Mẹ ơi , sao chiếc bóng lại cao hơn chúng ta vậy ?
- Biển ở Việt Nam có đẹp thế này không hở mẹ ?

Tôi không biết phải trả lời các con thế nào . Những vùng biển đẹp nhất khi nó đậm màu ký ức . Còn chiếc bóng cao hay thấp tùy vào mốc giờ . Biển của tôi ? Biển của trái tim tôi ? Hay biển của linh hồn tôi ?

Đại Lãnh - nơi tôi lần đầu tiên đặt chân đến tắm khi tôi vừa 17 tuổi , để khám phá ra một vùng biển đẹp mê hồn, rồi về kể lại với một anh sinh viên thi sĩ . Ba tháng sau thi sĩ gởi tặng tôi bài thơ qua đường bưu điện .

Nơi em đã dừng chân

Có phải rằng em đã một lần dừng bước nơi đây ?
Cho ngọn gió cũng dừng lại ngập ngừng dưới chân đèo Cổ Mã ,
Cho mặt trời nghiêng trên ngàn con sóng biếc ,
Vội vã bay lên vương vãi nắng sau đèo ...

...

Biển rộng dài vì biển mang trong lòng sâu nổi nhớ .
Dù bờ cát mịn màng có thể đã quên ?
Sóng Đại Lãnh vẫn ngày đêm trăn trở bờ cát trắng ,
Để tìm hoài tìm mãi dấu chân em ...


Bài thơ đã theo tôi suốt đời !

Vũng Tàu ? Nơi mà anh H. đã điên cuồng hôn tôi trong ánh hoàng hôn tàn khi tôi 21 tuổi . Sau đó anh nói cho tôi nghe anh đã hôn rất nhiều người , nhưng đó là lần đầu tiên anh nếm môi trinh nữ trong khoảnh khắc bình yên của hoàng hôn , khi mà hai thân thể ngập sâu trong lòng nước .

Hay Laguna Beach ? Nơi mà chúng tôi đã chụp bộ ảnh cưới , đã tính toán chi li cho khoảng thời gian bận rộn để không bỏ qua cơ hội chớp tấm ảnh cô dâu chú rễ hôn nhau trong hoàng hôn . Người thợ chụp ảnh cứ thắc mắc sao cô dâu cứ nhất định đòi cho được tấm ảnh lúc hoàng hôn . Chụp vừa xong tấm ảnh thì chúng tôi vội vả trở về Little Sài Gòn , vào thẳng nhà hàng đang bày tiệc cưới của chúng tôi . Khách khứa đã tề tựu đông đủ , cô dâu chú rễ lại đến cuối cùng .

Mỗi người đàn bà đều cất giữ cho mình một nỗi niềm riêng biệt , như một kỷ niệm mà chỉ tự mình hiểu ...


Quả bóng màu xanh lăn tới bước chân tôi , tôi đá về phía hai cô nhóc , hai cô bé lại đá qua , đá về . Thằng bé con từ đâu chạy tới ...

- It 's mine ! Please , mine .
- That 's ok , we play together !

Giọng đàn ông này nghe quen quen . Trước mặt tôi là một Apolon dũng mãnh . Anh chỉ mặc chiếc quần tắm hoa hoè , thân mình cuồn cuộn bắp thịt săn chắc . Đôi mắt sáng reo vui .

- Hình như cô là ... Maily ! Chúng ta đã gặp rồi .
- Thưa ông đây ... ?
- Tôi là John , người đàn ông râu ria đã giúp cô tìm xe trước cửa Costco hôm nào ...
- Oh ! Hay nhỉ , trông ông trẻ hơn nhiều lắm . Ông khoẻ chứ ạ ?
- Cô thấy đấy ! Như voi . Thằng bé này là cháu tôi - Christ . Hôm nay tôi phải giữ nó cả ngày đấy . Em gái tôi vừa sanh em bé . Hai cô thiên thần này chắc là con của cô ?
- Vâng ạ ! Nhà tôi ở đằng kia , mời ông John tới làm quen nhé . Nào các con ngoan , tới đây chào chú John và Christ đi nào.
Thằng bé chau mặt giận dỗi .
- I don't care about girls . No Chineses girls  around
- Hi , little boy ! We 're Vietnameses - American . Nice to meet you . Yenni lên tiếng và chìa bàn tay ra .
Thằng bé không thèm đưa tay bắt , vùng vằn chộp lấy quả bóng rồi bỏ đi . Mr John cười giả lã ...đuổi theo thằng bé .
- Gặp sau Maily nhé ! Bye sweet girls . Xin lỗi thằng bé hư quá !
- Bye chú John , see you .

Chúng tôi tiếp tục đùa sóng , chờ khi con sóng mon men ập bờ lại nhẩy cẩng lên . Cả mấy mẹ con ướt nhẹp .
Biển chiều êm êm , sóng lặng . Xa xa , bóng ông xã trầm ngâm suy tư . Chẳng rõ anh ngắm biển hay ngắm mấy mẹ con tôi. Tánh anh xưa nay rất yên lặng , anh đã quen với mọi giao tiếp của tôi với cuộc đời . Các con tôi cũng giống tôi , hoạt bát niềm nở với mọi người chung quanh . Có lúc anh mắng yêu '' Mẹ con em giỏi nhất là cái miệng . "

***

Một tuần sau , John gọi tới xin cái hẹn .

- Oh , hình như ông đã bảo là không thích đến những chổ như vầy .
- Sao ? Cô không muốn tiếp đãi đàn ông à ?
- Để xem ông ta có đủ tiền để trả không ?
- Vậy dịch vụ gì rẻ nhất ở đấy thưa cô chủ ?
- Còn tùy ông khách có đủ thiện chí hay không ? Ông đừng lo , 50% off first visit special just for you .

John xuất hiện mang theo vẻ khoẻ khoắn rất thể thao . Tôi làm cho anh dịch vụ manicure . Anh sượng trân ngồi tẽn tò cả buổi . Tôi giúp anh bớt ngượng .

- Anh John đẹp trai lắm nha ! Người Châu Âu phải không ?
- Sao vậy ? Tôi không giống ai à ?
- Nét mặt hơi lạ nên tôi hỏi thế !
- Tôi sinh trưởng ở đây ,và có lẻ còn ở đây cho tới chết . Tôi yêu California . Bố mẹ tôi là người Greek .
- Vậy chắc anh nói tiếng Hy Lạp ?
- Cô hỏi làm tôi thấy xấu hổ , tôi nên nói tiếng mẹ đẻ phải không ? Điều này khiến bố mẹ tôi không hài lòng . Hãy giữ các con của cô nhé , đừng theo bước chân của tôi .
- Oh , chúng biết đọc và viết tiếng Việt cả đấy . Action của tôi có trở ngại gì cho anh không vậy ?
- Được mà , thì ra cũng không khó lắm để hiểu một người đàn bà Á Châu . Khi còn ở Highschool , trường tôi có vài cô Nhật đấy . Nhưng các cô ấy kín lắm chẳng thiết chuyện trò với chúng tôi đâu , khiến tôi tưởng đàn bà Á Châu không ưa chúng tôi mấy .
- Có lẻ họ thẹn thôi . Tôi đã là đàn bà , và còn vì công việc nữa . Đàn ông Mỹ dễ mến , nhiệt tình và thẳng thắn .
- Đáng tiếc tôi không phải . Cô nghĩ sao về đàn ông Hy Lạp ?
- Chịu thôi , anh là người Hy Lạp đầu tiên mà tôi quen biết đó .
- Còn cô là người Việt Nam đầu tiên tôi hân hạnh chuyện trò .
- Vâng , rất vui quen biết anh .

Sau đó anh đến tiệm thường xuyên . Một tháng một lần , rãnh rỗi thì hai tuần một lần .

- Mang bạn gái đến đây cho em đi , anh John . Cô ấy thường đến salon nào ?
- Không có bạn gái !
- Vậy thì người tình .
- Đã bảo không có mà !
- A ha , em biết rồi ! Chắc anh chỉ thích đàn ông thôi há ?
- Cô điên ư ? Tôi giống mấy thằng cong sao ?
- Anh... lạ chưa ? Người hành tinh chắc . Không vợ , không người tình , không bồ bịch .
- Ừ , tôi thế đấy ! Đàn bà chỉ phiền . Anh trai tôi đã ngoài 50 cũng thế thôi. Hai anh em tôi thân nhau lắm . Tôi đã thất tình hai lần rồi , trái tim lủng hai lổ vẫn còn đau . Anh tôi bị bốn lần lận , sợ chai mặt . Bây giờ thì đừng hòng ! Thỉnh thoảng chúng tôi cũng hẹn hò đàn bà cho vui thôi , không mắc bẫy các bà nữa đâu . Cô nào mà đòi hỏi quyền lợi này nọ , thì chúng tôi đánh bài chuồn trước .
- Khiếp ! Nghe anh nói chuyện cứ như những gã Playboy trong phim ấy ! Vô phước cho ai . Tốt nhất là đừng rớ tới đàn bà con gái Việt Nam đấy .
- Hahaha ...tôi định thử đây . Cô hãy tìm hộ tôi một cô thật ngoan nhé !
- Còn lâu ! Đi mà tìm mấy bà Hy Lạp quý hóa của anh . Tôi dại gì vẻ đường cho hươu chạy . Đàn bà Mỹ độc thân đến đây nhiều lắm . Anh thường đến đây thế nào cũng có mà !
- Tôi không biết cua gái đâu , tôi vụng về lắm ! Xưa nay toàn mấy bả cua tôi .
- Hehehe ... Buồn cười quá đi thôi ! Anh là đàn ông mà, phải chủ động chứ . Trâu không đi tìm cột , mà để cột đi tìm trâu ...hehehe !
- Cô đuổi khách à ? Cô bảo tôi là con trâu . Tôi không thèm đến đây nữa đâu . Nè ! Tôi là một trong những vận động viên bảnh nhất của sân Golf đấy . Nhưng ...hổng hiểu sao ... tôi rất nhát gái .
- Anh không nhát đâu , mà thẳng thắn quá . Chúng tôi không thích đàn ông quá trực tiếp như thế. Nhất là giai đoạn đầu , chúng tôi thích sự tế nhị .
- Chắc tôi phải nghe cô một lần xem sao . Vậy đàn bà thích loại đàn ông nào nhất hở cô ?
- Xong rồi ,vui lòng trả tiền anh John nhé ! Hẹn gặp lần sau , tôi sẽ nói tiếp anh nghe .
- Ah , cô nhử cho tôi đến đây mà . Wow ! Cô chính là một chiếc bẫy .

***

- Ê chiếc bẫy ngọt ngào , hôm nay có giờ cho anh không ?
- Mấy giờ anh tới vậy?
- Ba giờ chiều nay , OK ?
- Em có việc phải ra ngoài , sẽ cố gắng trở về trước ba giờ. Nếu anh John đến trước xin vui lòng đợi em nhé !
- Rồi , anh sẽ đợi, cho em cả buổi chiều nay luôn.
- Trời , sao bữa nay rãnh vậy , chàng độc thân đẹp trai ?
- Thầy giáo dạy guitar cancel buổi học lúc ba giờ. Anh cũng chẳng có lớp dạy ở sân golf chiều nay , không gặp em chẳng phải để phí buổi chiều à ?
- Dạo này biết cách ăn nói ghê ta , nghe mà mát cả ruột. Mà nè , full price đó nghe ! Không bớt một xu.
- Hahaha...Anh có tiền mà , còn tips cho em hậu hỉ nữa. Anh vừa được lên lương đó !
- Bảnh nha ! Thời buổi này mà được vậy , nhất anh rồi. Hẹn gặp 3 :00 chiều anh John. Bye !

Hơi bị kẹt xe chút xíu , tôi về tiệm lúc 3 :15
John đang đọc báo và nghe nhạc không lời.
Anh đang nghe tới bản Ngày xưa Hoàng Thị , hình như anh đang thích thú nên nhịp chân và lắc lư thân mình nhè nhẹ theo tiếng đàn.
- Chào anh , bên ngoài trời nóng quá hà ! Em vừa ghé Lee Sanwishes order cho anh ly cafe đá nè , mời anh thử hương vị Việt Nam nha.
- How cool ! Thanks.
- Đấy nhé , em ngoan lắm mờ. Đừng coi em là chiếc bẫy nữa nghe.
- A sweets trap ! Tôi cứ gọi em như thế , vì tôi thích thế , đâm đầu vào chiếc bẫy của em.
- Anh cẩn thận cho em tí , nhân viên hiểu cả đấy. Anh cứ đùa thế họ tưởng thật thì phiền.
- Sao ? Sợ chồng cô ghen à ? Vì tôi bảnh trai phải không ?
- Chồng em tin tưởng em lắm ! Nhưng miệng thế gian...anh biết rồi đấy.
- Biết cái gì ? Tôi đâu có làm gì cô. Mang tiền đến nộp cho cô thì có. Bữa trước cô nói cái gì ấy nhỉ ? Ah , tôi là con trâu đi tìm cái cột. Hahaha...tôi cứ suy nghĩ mãi về câu nói này của cô đó.
- Đó là câu tục ngữ , hổng phải em chế. Mồm miệng nhà anh...lúc nào cũng toe toe...
- Vì tôi là độc thân vui tính mà !
- Anh thấy bản nhạc này thế nào ? Bản ruột của em nha ! Người Việt nào cũng biết bài này.

Tôi bắt đầu công việc của mình. John đã thôi ngượng ngùng , còn rất enjoy nữa. Anh khen tôi có bàn tay healing giúp anh thư giản cánh tay. Công việc khiến anh thường bị đau bắp tay , cổ tay , đôi khi các đốt ngón tay bị sưng. Tôi phải dùng một loại dầu nóng đặc biệt có mùi long não nhẹ , mua ở tiệm thuốc Tàu để xoa bóp bàn tay anh. Đàn ông con trai gì đâu mà có bàn tay đẹp dễ sợ , đẹp hơn tay tôi nè trời . Cánh tay thon săn chắc , bàn tay dẻo dai , các ngón tay uyển chuyển mềm mại không nhẫn không đồng hồ .

- Bản nhạc này êm tai , nhẹ nhàng như một folk song.
- Tình ca tuổi học trò đấy anh ! Chàng lính nghỉ phép về thăm phố. Chàng đi qua trường highschool ở một tỉnh lị nhỏ bé , nhằm lúc tan trường. Các tà áo dài trắng phất phơ. Anh John hãy tưởng tượng đến một con đường nhỏ đất đỏ bụi mờ. Có người con gái với mái tóc dài thả tự nhiên lả lơi theo gió. Chàng cứ đi theo nàng , trời mưa bay nhè nhẹ...
Rồi những lần phép sau đó , chàng lính lại tìm về hình bóng đó , con đường đó , và cứ theo sau nàng mà thẫn thờ.
- Sao hắn không nói gì với cô bé ?
- Chưa kịp mà ! Chỉ ngắm thôi đẹp hơn.
- Vậy cô ta có xinh không ? Thân hình có bốc lửa ?
- Bốc lửa cái đầu anh , người ta là gái Việt thân hình thanh mãnh. Không thấy nói tới dung nhan.
- Rồi sao nữa ?
- Rồi một ngày người lính trở về không gặp bóng cô ta nữa. Nhưng hoài niệm vẫn còn và làm nên giai điệu cho bài hát.
- Lãng xẹt , chẳng có ai yêu ai đâu. Sao gọi là tình ca ?
- Là một mối tình thầm lặng , sâu sắc không lời.
- Cái gã đó điên , hắn yêu sao không nói. Đi theo sau chi , được gì đâu ?
- Đây là chuyện của thập niên 60-70. Người thời đó kín đáo hơn rất nhiều.
- Chẳng hiểu câu chuyện có gì hay ho.
- Ở tình yêu thầm kín,  ở vóc dáng mềm mại thanh tao của cô gái. Nhờ nó mà người lính thêm dũng cảm trước làn tên mũi đạn. Người lính biết mình cầm súng vì cái gì và cho ai.
- Câu chuyện của em mênh mông quá ! Giai điệu đẹp , cái đó chắc chắn rồi. Nhưng chuyện tình nhạt quá , giống tình người hơn.
- Anh thông minh ghê ! Đó chính là tâm hồn của người Việt chúng em. Thi ca của chúng tôi coi nặng tính nhân bản và lãng mạn hơn thứ tình chiếm hữu đầy sắc dục.
- Nhưng sắc dục mới chính là nền tảng của tình yêu , nó gây hưng phấn và đam mê. Nó khiến tình yêu tồn tại và hiện hữu.
- Chỉ là cách nghĩ của anh thôi , và của xã hội bây giờ. Theo em biết, có rất nhiều người Mỹ theo Thiền học , chứng tỏ tinh thần quan trọng hơn thể xác. Và nội tâm là thứ tồn tại lâu hơn nhan sắc , anh không đồng ý sao?
- Như ánh mắt em phải không ? Và cả những câu chuyện hoang đường em kể. Rồi cái thằng tôi cứ đến đây mà nộp tiền , nộp mạng , chầu chực em cả buổi chiều.
- Xí ! Nói nghe kỳ...Em như một người bạn cũ của anh thôi , chỉ khác họ màu da.
- Khác nhiều lắm chứ , họ giống tôi hơn.
- Là sao?
- Chúng tôi thực tế lắm ! Gặp nhau thấy thích thì hò hẹn. Mết nhau thì lên giường. Hợp gu thì sống chung. Sống không được thì rã đám.
- Thế cho nên anh mới thất bại dài dài...

***

Anh John đã 45 tuổi chưa bao giờ kết hôn . Nhìn gương mặt tuấn tú đẹp trai , thân thể trẻ trung cường tráng của anh tôi cứ tưởng anh đắt đào lắm , té ra không phải .Từ sau cuộc chia tay với người bạn gái thứ nhì qua sáu tháng sống chung , anh đã không còn nghĩ đến chuyện tình yêu . Anh bị bệnh nghiện làm việc ( workaholic ) rất nặng .Anh sẵn sàng làm việc sáu ngày, bảy ngày . Anh được tín nhiệm nơi làm việc nhưng không giữ chức vụ cao vì bản tánh của anh rất dễ nổi nóng . Anh thường hay gây gỗ với đồng nghiệp , anh rất gàn bướng pha chút kiêu căng . Anh nhạy bén trong cung cách trò chuyện , có thể hiểu bất cứ điều gì tôi nói , dù tôi nói bóng gió , và hàm chứa nhiều ẩn ý trong cách diễn đạt . Đôi khi tôi trích dẫn tục ngữ , thành ngữ mà anh vẫn hiểu . Anh thường cười sau mỗi câu nói ý nhị của tôi . Anh rất tinh mắt nhận ra những sự khác biệt nhỏ nhặt khiến tôi rất bất ngờ .
- Em đã thay đổi kiểu tóc phải không ? Hay - Chiếc áo này hợp với em đó !
hoặc là
- Dường như hôm nay em có điều lo lắng ?
Anh có năng khiếu truyền đạt , khi anh muốn dạy tôi điều gì  tôi hiểu liền . Thời gian quen biết anh , trình độ English của tôi tăng rất nhanh , nhanh đến nỗi các con tôi sửng sốt . " Chú John là người thầy tốt nhất cho mẹ đó ! "
Anh giải thích cho tôi sự khác nhau giữa Folk song và Country song . Tại sao cha mẹ Mỹ thường khuyến khích các con độc lập sớm . Tại sao người Mỹ không quan tâm lắm đến backround của người phối ngẫu . Tại sao bọn trẻ bây giờ thích dùng tiếng lóng ...vv
Mỗi khi gặp mặt nhau chúng tôi dường như có rất nhiều chuyện để nói . Nếu tôi không bận anh xin nán lại hàng giờ , có khi cả buổi chiều .Tôi mà cần giúp gì , anh làm ngay không bao giờ say no với tôi .

Tôi không thể ngờ được một người đàn ông như anh lại không có bạn gái trong suốt 13 năm . Lúc đầu tôi tưởng anh nói dối vì muốn cua tôi . Sau ba năm tôi biết tánh anh không bao giờ nói dối , dù với bất cứ ai . Anh là người bộc trực , lương thiện và ngoan đạo . Anh có rất ít bạn bè , chỉ gắn bó với vài người từ thời highschool . Anh đặc biệt mê thích du lịch dù đôi lúc phải đi một mình . Chỉ cần có vài ngày nghỉ là anh tận dụng để đi đây đó , đi bất cứ đâu . Chỉ cần biết ở đâu đó có những buổi concert mà anh thích là a lê hấp lên đường . Sau mỗi chuyến đi như thế anh không quên mua cho tôi những món quà ngộ nghĩnh , có khi là một chùm ớt khô của Mexico , con búp bê hình quả trứng của Russia hoặc là một chiếc lá phong của Canada .

Một lần anh tặng tôi cuốn notebook nho nhỏ màu xanh với cây viết bic màu mực tím , tôi hỏi anh .
- Những thứ này đại diện cho quốc gia nào đây ?
- Cuốn notebook là trái tim anh , cây viết là tâm hồn em đó. Nó đại diện cho vương quốc của những người có tâm linh tương thông .
Trời ! Ai nói người Mỹ hời hợt vậy , ông nội này sâu sắc quá chừng !

Chúng tôi chia sẻ với nhau mọi thứ . Tôn giáo, chính trị , âm nhạc , đàn ông đàn bà ...vv
Tôi tặng anh vài quyển sách sơ lược về cấu trúc hình thành Phật Giáo và ý nghĩa của thuyết nhân quả , anh tỏ rõ thích thú .
- Em biết không ? Karmic giải thích được cho anh nhiều rắc rối đấy , và đầy sức chinh phục . Tánh anh xưa nay chỉ tin vào những điều logic . Chắc bữa nào anh phải theo em đi chùa một lần quá .
- Thôi đi cha nội , ông đi quậy chùa thì có .
- Hehehe ...sao biết tỏng anh vậy ?
- Mắt anh cứ sáng rực lên mỗi khi nhìn đàn bà .
- Người đàn ông mạnh khoẻ bình thường vậy thôi .

Anh John thường bị đàn bà dụ dỗ , đặc biệt là những bà có vòng một xinh đẹp . Họ thường là những người mà anh gặp nơi làm việc .
Phụ huynh học trò , đồng nghiệp , member chơi golf , kể cả boss của anh .
- Anh John nè , khi anh đi lại với họ , anh có cảm giác thỏa mãn thật sự không ?
- E ...hèm ! Đơn giản chỉ là vấn đề tình dục thôi cô bé .
- Nhưng họ lớn tuổi vậy , anh không thấy mắc cở à ?
- Chính vì họ lớn hơn anh ,nên mọi chuyện sẻ càng đơn giản . Chúng tôi kín đáo , chừng mực , tôn trọng lẫn nhau coi nhau như bạn .
- Là bạn , sao lại lên giường với nhau ?
- Vì hai bên đều thích . Họ xinh đẹp , quyến rủ và đôi khi cô đơn . Anh giúp họ thoát khỏi buồn chán . Họ giúp anh duy trì bản năng  đàn ông . Thôi đi cô em , lo cho chồng con em được rồi . Quan tâm làm gì chuyện của giới độc thân chúng tôi . Nếu không em chẳng còn là little angel của tôi nữa đâu .
- Nhưng anh cứ qua lại với họ là không bình thường . Anh phải kiếm một cô vợ đàng hoàng , hoặc là một người tình chung thủy .
- Chi vậy hả ? Để họ trói cẳng anh sao . Anh đang là độc thân quý tộc đó , anh có công việc tốt , sức khoẻ hoàn hảo . Đa số đàn bà thấy tôi là phát điên lên ...ngoại trừ cô em .
- Xí ! Toàn mấy bà già hồi xuân dâm đãng , anh sẽ sụm bà chè rất sớm và sẽ không toàn thây đâu !

Anh không thèm cải với tôi nữa , chỉ ngắm tôi rồi tủm tỉm cười ...

***

Anh John thường che dấu sự cô đơn của mình bằng cách không trả lời điện thoại thường xuyên . Khi ở bên tôi điện thoại reo anh chỉ nhắc lên xem số mà không bao giờ trả lời . Có khi anh nấn ná tán dóc với tôi ba bốn tiếng đồng hồ . Nhân viên trong tiệm bắt đầu xì xào , tôi cũng thấy khó chịu .
- Cho anh nghe hết cái CD này đi .
hoặc là :
- Để anh đọc xong cuốn tạp chí này đã nghe .
Rồi anh lân la làm quen với tất cả mọi người trong tiệm . Ai cũng thích tánh lịch sự và cởi mở của anh . Rồi ai cũng sợ tôi mê anh . Càng gần gũi tôi càng nhận ra sự thật thà tự nhiên từ anh , một tâm hồn hết sức nhạy cảm và thông minh .Một hôm anh có ý mời tôi đi xem phim , tôi không dám , anh tiu nghỉu ra về .

***
Cả sáu tháng trời không thấy bóng anh . Tôi đoán là anh không đến nữa , đột nhiên anh xuất hiện không báo trước , gương mặt đượm u buồn . Anh mất hẳn phong thái tươi vui hàng ngày , người đàn bà của anh vừa qua đời vì ung thư ngực ở tuổi 52 . Chồng bỏ rơi bà ta khi cơn bịnh hoành hành . Chỉ có anh John vẫn tới lui thăm viếng và an ủi

- Anh yêu chị ấy phải không ?
- Không ! Chúng tôi chỉ là bạn .
- Thì tại sao anh buồn nhiều đến thế ? Vì đã mất một người bạn tốt ư ?
- Vì thói đời đen bạc , tại sao người chồng có thể bỏ rơi vợ mình trong cơn hoạn nạn ?
- Có thể vì ông ta biết vợ mình ngoại tình chăng ?
- Không phải ! Ông ta không quan tâm tới điều đó . Vì bản thân ông ta cũng lang chạ khắp nơi . Em biết không, dẫu là gia đình giàu có nhưng cuộc sống của bà ta rất buồn . Bà ta không con cái , những ngày cuối đời rất trống vắng hoang vu . Bà ta rất mặc cảm vì sự tiều tụy của mình . Trước đây bà ấy rất quyến rủ .
- Anh quen chị ấy bao lâu ?
-Khoảng hai năm , đó là người đàn bà mà anh gắn bó lâu dài nhất . Những người khác không quá sáu tháng .
- Vậy chị ấy là người tình của anh , chứ còn gì nữa !
- Không phải mà ! Chúng tôi không quan hệ tình cảm với nhau .
- Rắc rối , khó hiểu ghê .
- Tại em cứ hay áp đặt sự việc thôi , hoặc là quá ngây thơ . Bà ta để lại cho anh một số tiền lớn , cùng với một số cổ phiếu trong công ty anh , đủ để bảo toàn cuộc sống của anh .
- Trời ạ ! Anh trúng độc đắc thiệt rồi , còn giả đò buồn nữa cha .
- Em chưa hiểu hết đâu ! Tiền bạc đến lại không khiến anh vui . Nó còn làm anh cảm thấy rất khó chịu , anh đâu có đủ tốt để được thế . Sau khi Mary mất , anh chợt bổng hiểu rất nhiều thứ . Anh thấy mình đã lãng phí thời gian . Đã rong chơi vô lối . Từ nay anh sẻ bớt du lịch , anh sẻ dành thêm thời gian cho người thân , sẻ suy ngẫm lại mấy cuốn sách của em . Anh không muốn tới lượt mình phải trải qua sự trống trãi như Mary . Cô ấy có tất cả chỉ là không hạnh phúc . Có nhiều thứ anh đã hứa phải làm cho Mary . Anh phải đưa tro cốt cô ấy về Canada , lúc nào Mary cũng nhớ Montreal , nhớ tới cha cô ấy đã ngoài tám mươi lủi thũi một mình , nhớ căn nhà trên sườn đồi ngó xuống rừng phong , nhớ mối tình đầu thơ mộng ở Québec .Anh muốn sống thử nơi mà Mary lớn lên. Có những thứ mà chúng ta cần phải tranh thủ làm khi chúng ta còn có thể ...

Mới có sáu tháng mà anh John đã thay đổi nhiều thế , trưởng thành trong cả nhân sinh quan . Có thể chính anh đã yêu chị Mary mà không biết , hoặc tình yêu của Mary đã cảm hóa anh chăng ?

Trước ngày anh lên đường , tôi đã mừng sinh nhật thứ 45 của anh . Tôi đi ăn cơm trưa với anh lần đầu cũng là lần cuối , gần tới Giáng sinh công việc ngập đầu tôi không có nhiều thời giờ cho anh . Bất chợt anh hỏi tôi :
- Nếu em chưa có chồng , em có dám yêu một người như tôi không ?
Nhìn anh buồn bã quá tôi không dám nói gì , cũng không muốn ăn gì . Gió cuối năm rờn rợn xoáy lốc trong tim tôi , gió buồn vẩn vơ tụ thành màng sương mỏng đọng quầng mắt anh John u tình . Đôi mắt xám đã nhạt màu, tay tôi còn khuấy mãi ly cafe ...
- Lần này không chắc sẻ gặp lại em đâu ! Em nhớ phải khám sức khoẻ thường niên nha cưng .
- Dạ em biết , Anh John !

Rồi anh huýt sáo lanh lảnh giai điệu của bài Ngày xưa Hoàng Thị ...
- Em nghe có đúng như bản nhạc không ? Hình như tôi đã hiểu được phần nào bài hát đó !

Tôi gật đầu, mà nước mắt tuôn rơi .


Mưa phố núi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét