Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2013

thơ chủ đề - Mưa Rơi




 

Thì Thầm Mưa Rơi
 

Giọt buồn chơi vơi
Giọt thương giọt nhớ, giọt chờ giọt mong.
Cơn mưa dai dẳng...
Con đường hiu hắt. Bóng ai quạnh hiu ?
Bóng ai tịch liêu ?

Mưa chiều liêu xiu
Buốt giá tiêu điều, về đâu nổi nhớ ?
Về đâu muộn phiền.
Giọt mưa trên lá
Giọt lòng vừa sa, lòng ôi trống vắng.
Ngày mênh mông buồn !

Mưa chiều, ơi mưa chiều !
Tiêu điều sao tiêu điều ?
Giọt nào của em từ tiền kiếp,
đọng lại trong anh giấc cô miên.
Giọt nào của riêng em ?
Giọt nào của đôi ta ?
Giọt nào dành cho chúng mình ,
Giọt nào làm nên chuyện tình.
 

Lau đi em , giọt lệ cũ ,
dư lệ buồn , tôi đếm nhịp mưa rơi.
Nhịp buồn mãi rơi...
thì thầm đơn côi.
Lệ từ lòng tôi ,
Tuôn rơi...tuôn rơi !
Lặng lẽ...mưa ơi !

Mưa phố núi 03052012






Thánh thót mưa rơi
Giọt buồn chới với, tình rơi !
Giọt nào lặng lẽ đơn côi.
Những cơn mưa vô tình...

những cơn mưa rồi sẽ ?
Trôi...trôi về bờ bến nào.

Xa xôi niềm nhớ , ai hong màu mơ ?
Tình ai lặng lẽ...chưa thôi mong chờ.

Ngồi ôm niềm nhớ , mịt mờ chân mây .
Lòng em còn mãi cơn say giữa ngày.

Giọt buồn lóng lánh tình ơi !
giọt nào nhức nhối tim tôi ?
Giọt buồn cứ mãi xót xa
Tình ai lặng lẽ hoài mang một đời.

Người ơi, quên mau ân tình cũ...
Từng cơn mưa đêm vần vũ.
Giọt mưa rơi hiên ngoài,
lòng ta nghe mệt nhoài.
Thánh thót...giọt mưa ngắn dài.


Mưa phố núi
 



LẶNG LẼ ...MƯA !

Nhịp mưa rơi tí tách ...
Dạo nên cung trầm buồn .
Bên ly cà phê đắng
Khảy cung đàn chơi vơi ...

Một mình anh đơn côi ,
Làm nên khung trời rộng .
Tìm một chốn lưu đày ,
Nhốt em vào thinh không !

Anh ơi sao không nói ?
Chia lời nhẹ nổi đau ,
Anh ơi làm sao giấu ?
Chạnh lòng những khát khao .

Anh khổ đau một đời ,
Tìm em suốt kiếp người.
Hoang đàng trong nổi nhớ,
Đi tìm một lãng quên .

Nỗi đau không thể nói !
Nghèn nghẹn bên khoé môi .
Tình sâu càng câm nín ,
Trôi theo giọt mưa rơi ...

Do re mi fa sol...
Yêu em trong mõi mòn ,
La si fa do re ...
Tủi hờn ta mất nhau .

Mưa phố núi 4-7-11




Thứ Ba, 26 tháng 3, 2013

Tùy bút - NHƯ ĐÓA TRÀ MI

 

Trà Mi vừa 13 tuổi, cái tuổi vừa mới chớm trở thành con gái, vừa từ giả những ngây ngô khờ khạo. Dậy thì xuân ! Em như một nụ hoa chưa vội khoe sắc hương, còn ngậm nhiều ẩn chứa. Cái tuổi đã bắt đầu thắc mắc, để tâm đến mọi diễn biến chung quanh mình. Em chững chạc như một cô gái đã 15 hay 16. Em là bé ngoan nhất nhà của mẹ, nhất lớp và có thể một trong những bé ngoan nhất trường. Vừa học xong lớp năm, em được bằng khen danh dự của ngài tổng thống Obama. Khi vào lớp sáu em đã tình nguyện học thêm ngôn ngữ của người câm điếc để giúp đỡ cho hai bạn bị khuyết tật câm điếc trong trường. Hai năm liền 2009 và 2010 em đoạt giải Top Talent tại trường Wesminster music tại thành phố Wesminter về dương cầm. Em thông thạo cả Anh lẫn Việt ngữ. Khi em học lớp hai đã nổi tiếng trong trường vì một bài văn viết cho mẹ nhân Mother day. Lên lớp bốn một bài văn viết về sự tưởng tượng cho ngành vật lý do em viết, đã được đội văn nghệ của city chuyển thể thành kịch ngắn và biểu diễn khắp quận hạt Orange
Em là niềm tự hào của gia đình. Đôi khi em không dấu được niềm kiêu hãnh !
-Mẹ ơi ! các bạn rất thích tên của con.Sao mẹ lại đặt tên con là Trà Mi hở mẹ?
-Vì mẹ mong con xinh tươi như một đóa Trà mi.
-Vậy nó là hoa gì ,sao mẹ lại thích?
-Là hoa Camellia đó con !
-Ô con biết rồi ,là hai bụi hoa thiệt đẹp bên hông nhà mình chứ gì !
-Đúng rồi đó bé !
-Vậy mẹ sanh con trước, hay trồng Camellia trước?

Chà ! Bé lại bắt mẹ ngược dòng ký ức nữa rồi.Trước tiên mẹ cần phải nhắc đến tên gọi Trà mi đã. Thực ra khi sanh bé, mẹ nhớ đến hoa Trà mi của phố núi. Hoa này chỉ có duy nhất một màu trắng thôi. Đầu tiên dân cư phố núi chỉ gọi là hoa trà, vì nó là loại hoa được dùng để ướp hương cho trà. Hoa này rất giống hoa hồng, lá cũng giống, thân chỉ có ít gai nhỏ, hương thơm của nó rất lạ chỉ nhẹ nhàng thoang thoảng như hoa Lài hoặc Ngọc lan nhưng ngọt ngào hơn. Đặc biệt vào ban đêm, chỉ cần đứng nơi cuối gió, mùi hương của nó lan tỏa theo sương đêm có thể lảm cho ai đó thao thức suốt canh thâu.

Trà mi là cách gọi vương giả kiểu Huế. Loại hoa này phải trồng trong chậu kiểng, ít nắng ít gió để hoa lâu tàn không bị phai sắc. Người ta có thể tìm thấy hoa này ở khắp nơi, nhưng trong ký ức mẹ,bé ơi ! Chỉ có hoa Trà vùng cao nguyên là thơm nhất ,vì nó ấp ủ sương trời và gió núi.

Trà mi hay Camellia ở Mỹ có thể cùng loài nhưng khác giống, vì không thấy có mùi thơm, lại có đủ màu sặc sỡ. Thân cây có thể to lớn hơn, không gai.Hoa có thể đơn hoặc kép (nhiều cánh )nhưng rất mong manh dễ rụng, không chịu được nắng gió.Dẫu vậy thân và lá lại đẹp hơn rất nhiều ! Có nhiều nghệ nhân uốn giống này theo kiểu bonsai, thật tuyệt vời. Vài người bạn bảo tôi trong nam gọi là hoa Phù Dung, không biết có đúng không? Tôi rất sợ cái câu : phù dung sớm nở tối tàn.Bởi tôi là kẻ thương hoa tiếc ngọc. Một lần tôi theo chị bạn vào thăm một ngôi chùa nhỏ ở vùng Little Saigon. Tôi thấy trong chùa đó có một chậu kiểng rất giống với Trà mi ở phố núi.Tôi hỏi thăm thầy trụ trì ,thầy bảo đó là hoa Mẫu đơn. Nghi ngờ về cách gọi tên, tôi vào thư viện tra sách vở. Mẫu đơn là theo cách gọi Mudan của người Trung Hoa. Là một loại hoa rất to gần giống với hoa thược dược. Lá cũng rất to, chỉ mọc trên núi cao vùng lạnh ,là chúa tể các loài hoa.

Trở lại với Trà Mi của mẹ, con chỉ là hoa Trà nơi phố núi. Một loài hoa biết hứng sương sớm nắng trong, nên hương sắc lúc nào cũng dịu dàng đằm thắm, nhưng không thiếu nhiệt tình đam mê đâu con nhé ! Giống như bé của mẹ vậy

Khi chọn mua căn nhà này, mẹ có lẽ đã bị thu hút bởi hai bụi Camellia bên hông nhà, hơn là vẻ đồ sộ cũ kỷ của căn nhà này.
Suỵt ! Bí mật này chỉ nói riêng với bé, đừng để bố biết nhé con. Bố lúc nào cũng cho rằng mẹ chỉ biết xử sự theo cảm tính, rất đàn bà. Dĩ nhiên rồi ! Mẹ được ra đời trong cung bảo bình mà.Mẹ có thể chết vì những vẻ đẹp bất chợt. Hay nói cách khác hơn là loại người nghệ sĩ tính, sống bằng cảm xúc và tư duy hơn là những đòi hỏi vậy chất.

Khi dọn vào nhà này bé mới có 2 tuổi thôi !
Mẹ đã đặt cây dương cầm của con cạnh cửa sổ, để mỗi khi chơi đàn con có thể ngắm hoa .
-Mẹ ơi, nhưng con vẫn ngưởi được hương thơm mà ! Mùi hương cứ nhè nhẹ...lâng lâng...
-Đó là hương thơm của Nguyệt Quế ! bé không thấy chậu kiểng thật to, mẹ đặt giữa hai gốc Trà mi sao?
-Mẹ...này ! vậy mà con cứ tưởng hương thơm đó là của Trà mi...của con
-Cứ cho là vậy đi ! đâu cần phải tưởng...Đó là sự hỗ trợ rất hài hòa, Trà mi khoe sắc, Nguyệt Quế trợ hương.Tự một mình Nguyệt Quế dù rất thơm, nhưng ít ai để ý vì kém sắc. Bé không thích như vậy sao ? Đối với mẹ hoa đẹp cần cả hương lẫn sắc.
Mẹ ước mong bé của mẹ mãi mãi tỏa sắc hương, xinh tươi như tên con vậy. Bé yêu của mẹ nghĩ sao ?

Bé của tôi cúi đầu bẽn lẽn không thèm trả lời. Bé ngồi xuống bên cây dương cầm. Bàn tay nhỏ thon dài lả lướt nhảy múa trên những phím đàn...Bé vừa dạo khúc Fur Elise của Bethoveen.Một bản nhạc mà bé biết chắc chắn sẽ làm mẹ hài lòng.

Ông Mỹ sát cạnh nhà tôi, vì yêu thích hai bụi Trà mi của tôi. Ông cũng trồng bên hông nhà ông một hàng sáu bụi Trà mi nữa.
Ông xen kẽ đỏ - trắng - tím trông thật vui mắt. Bây giờ mảnh vườn con xen kẽ nhà tôi và nhà ông trở thành một ngõ hoa nho nhỏ xinh xinh. Trong nắng sớm gió xuân hanh nhẹ, những đóa Trà mi rực rỡ của tôi và của ông như đang chuyện trò, tình tự.
Tôi ước chi có thể hiểu được chúng đang nói gì ? Tôi chắc loài hoa cũng có ngôn ngữ riêng của nó, cũng như chúng ta, những con người vẫn có ngôn ngữ riêng của từng loại.

Trà Mi ngoan, lúc nào con cũng châu môi bĩu miệng, bảo mẹ không thương con, không làm bài thơ nào dành riêng cho con.
Có chứ ! Cả trang thơ cổ tích của mẹ, đâu đó cũng thấp thoáng bóng hình con mà ! Phải đọc bài viết này của mẹ bằng tiếng Việt nguyên thủy, con nhé. Đừng bấm Google translate, sẽ phai nhạt bớt hương sắc của Trà mi đi mất. Đọc xong, hãy đến phòng mẹ, cho mẹ một nụ hôn tạm biệt trước khi đi ngủ nghe con !

Đây ! chút quà của mẹ dành cho ngày sinh nhật của con ! Trà Mi yêu dấu.

Tùy bút Mưa phố núi 13082011




hoa Trà Mi -CAMELLIA Ở Mỹ



hoa Trà Mi phố núi




    
    

Thứ Hai, 25 tháng 3, 2013

Ca khúc mới - RU NỖI ĐỢI CHỜ



RU NỖI ĐỢI CHỜ
Thơ Mpn - nhạc HSN
ca sĩ Huỳnh Thu Vân




Diễn tấu - hòa âm Lâm Đình Thuận

Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2013

thơ - Nếu một ngày

 


 
Nếu một ngày
 
Nếu một ngày mẹ tôi trăm tuổi
vòng tay buồn - mắt khép lặng hư vô.
Thương nhớ mẹ - đong đưa ngàn sóng vỗ
Đời mẹ buồn thiu - nước mắt hững hờ !
 
Mẹ rất đẹp, rất sang và rất khổ.
Chút duyên tình lận đận cằn khô
Cuối cuộc đời mẹ tôi không còn nữa
Niềm tin yêu sóng vùi dập xa bờ .
 
Mẹ chẳng bao giờ đọc thơ tôi viết
Vì không yêu thơ - trách tôi dại khờ.
Trong mắt mẹ tôi như loài tầm gởi
Sống giữa đời nuôi huyễn mộng vẫn vơ.
 
Tình mẹ cho tôi giấu sâu tâm khảm
Chẳng bao giờ bắt gặp ở đầu môi !
Tôi phải đọc yêu thương từ mắt mẹ
Trãi niềm tin vương vãi khắp trong đời
 
Đôi lúc đuối thấy mình chìm mệt mỏi
Cần dịu dàng ấp ủ - tìm vòng tay.
Khát yêu thương che chở trọn tháng ngày
Càng gần mẹ càng xót xa trống trãi.
 
Mẹ yêu ơi ! Đến bao giờ mẹ sẽ ?
Hiểu được con vốn hiện diện trên đời
Rất thật thà như trái tim mẹ thôi !
Con chẳng thành người - nếu bị mẹ bỏ rơi.
 
Mưa phố núi 24032013 

Thứ Sáu, 22 tháng 3, 2013

thơ chủ đề - Cạm bẫy

 
 
Men say

Cần chi biết người là ai ?
Đa tình em xin cứ dại...
Những vần thơ ma lực ru hồn
chợt run rẫy tận vùng sâu ký ức.

Có phải anh trở về từ tiềm thức
réo gọi hồn trả lại giấc mơ xưa.
Rượu mềm môi men chếnh choáng rất vừa
thân lá cỏ ta trở về kiếp cỏ.

Vẳng tiếng sói hoang gọi đàn nghiệt ngã
bé thơ khóc mẹ khát khan giọng vỡ
Chim xa cội nguồn nhớ tổ buồn hiu,
hạt mưa lay lắt đêm hoang - huyễn diệu !

Ta chẳng thuộc về hôm nay
không thể của ngày mai
Có lẻ từ nơi nào tiền kiếp ?
Rượu đa tình, liều cạn thỏa say .

Mưa phố núi 5-1-2013
 
 
 
 
Cạm bẫy


Tôi gom chiều nhốt nắng
nhóm bùng lửa yêu thương.
Sợi khói mỏng manh lờ lửng
vươn lên từ hoàng hôn tàn
hoà quyện cùng mây lang thang.

Tôi góp nhặt nỗi buồn anh
Đêm triền miên bồng bềnh trong ưu tư khắc khoải.
Hãy tan cùng em dòng chảy
Tìm nơi ẩn náu mặt trời đánh thức bình minh.

Những đọt nắng sớm lung linh
Mở yến tiệc linh đình
nào ai biết từ nỗi đau qua miền thao thức !
Lặng lẽ - làn khói mỏng diệu thường
Ai đoán được cạm bẫy yêu đương ?

Mưa phố núi 10 - 1 - 2013
 


Thứ Tư, 20 tháng 3, 2013

thơ - Bắt Đền




Bắt Đền

Mùa đông con nắng rong chơi rồi !
Mây buồn xám xịt lững thững trôi
Ai đang hút thuốc phả làn khói ?
Vướng vào tóc tôi nỗi oan đời.
 
Tại trời chẳng có chút nắng vui
Tại anh làm dáng - bất cần đời.
Tại tôi lúng liếng ưa hờn dỗi...
Gặp rồi, hai đứa vẫn hai nơi.
 
Ai biểu hồi nhỏ anh nghịch phá ?
Dầm mưa dãi nắng suốt ngày thôi
Da đen nhem nhẻm như cột khói
Hòa nhập bóng đêm chẳng thích ngày.
 
Tại tôi con gái tánh tiểu thơ
Nhỏ nhẻ nhu mì - mộng với mơ  !
Tôi cần ánh sáng sợ bóng tối
Trò chơi cút bắt - có ai ngờ ?
 
Đừng đổ mậu thân tội ông trời
Con trai nhỏ tuổi cậu em thôi !
Mặt còn hơi sữa , thôi ! Hổng chấp.
Chỉ luyến thơ thôi, bắt đền người.
 
Mưa phố núi 19032013

Thứ Ba, 19 tháng 3, 2013

truyện ngắn - Đánh cắp trái tim




Đánh cắp trái tim



Chẳng bao lâu nữa, anh về cõi vĩnh hằng...
Anh vẫn yên lặng nhìn lên trần nhà, nhất định không nhìn chị lần cuối .

Chị vẫn quỳ ngoài kia trước cửa phòng anh chờ đợi...

Thái độ nhẫn nhịn của chị khiến tôi vừa giận lại vừa thương. Biết tánh anh xưa nay mực thước, trước sau như một nhưng sự cố chấp đến giờ phút cuối sao quá lạnh lùng tàn nhẫn. Không lẽ đây đích thực là chân dung của người đàn ông mà tôi đã đem lòng yêu thương - nhung nhớ suốt đời hay sao ? Ý nguyện của anh thật quái gỡ, nếu biết trước thế này tôi chắc mình không dám lặn lội đường xa.

Tôi phân vân đắn đo mãi trước khi quyết định gặp lại anh. Từ khi anh đổ bịnh tôi không còn dám cãi anh nữa. Không dám làm bất cứ điều gì khiến anh buồn bã thêm. Càng bước gần đến ngưỡng cửa anh càng tỏ ra bướng bỉnh một cách kỳ quặc, những suy nghĩ của anh hình thành từ những uất ức cay nghiệt, sự ngạo mạn điên rồ, và sự đau đớn đến cùng cực. Anh rất cần sự thông cảm chia xẻ từ tôi, mà tôi thì không thể nào dung thứ anh như thế ! Bởi tôi là tôi. Dẫu yêu anh cách mấy cũng không thể bỏ quên lý trí. Tôi ghét sự mê muội, ghét những kẻ vô tâm bạc tình với người phối ngẫu. Được yêu hay không là do duyên số, nhưng chữ nghĩa tình mới thật sự nặng ký trong cõi ta bà này.

Tôi đã yêu anh, yêu suốt một thời con gái, nhưng không hề có ý chiếm giữ anh cho riêng mình. Tình yêu mà tôi dành cho anh chưa hề phai nhạt. Tôi đã yêu một người đàn ông rất quả quyết, sẵn sàng vươn lên từ mọi hoàn cảnh nghiệt ngã. Yêu anh như yêu lẽ phải, yêu công lý, yêu đạo đức, yêu mái trường, yêu bè bạn...

Tôi đã quen nhìn anh làm mực thước cho mình, ngắm anh từ một điểm sáng để tôi noi theo. Tôi không thể chấp nhận đến cuối đời anh lại hiện thân làm một kẻ vị kỷ. Anh chỉ yêu bản thân anh thôi.

Khi biết tin anh có thể ra đi bất cứ lúc nào, chị đã gọi cho tôi gần như van xin.

- Em ơi ! Em hãy cố thu xếp sang đây để anh ấy được nhìn em lần cuối. Em mà không sang một lần, e anh ấy không nhắm mắt được đâu !
- Không nên đâu chị à ! Thật rất khó khăn cho em nếu rời khỏi công việc trong lúc này. Em vẫn nói chuyện phone với anh ấy mỗi ngày, có gặp hay không cũng vậy thôi !
- Nhưng em là người sống trong tim anh ấy chứ không phải chị. Nếu em không muốn vì anh ấy một lần ? Hay vì chị vậy nhé ! Em hãy thu xếp ngay thôi kẻo không còn kịp...

Nếu tôi là chị tôi không biết mình sẽ nghĩ gì ?
Tôi có đủ can đảm như chị không ?
Có nhẫn nhịn chịu đựng được như chị không ?
Tôi không thể nào tưởng tượng được mình phải sống bên một người đàn ông không yêu tôi. Tệ hại hơn nữa còn biết rõ người đàn ông của mình ôm giữ trong tim một bóng hình khác.

Vừa gặp tôi ở phi trường chị đã ôm chầm lấy tôi mà khóc nức nở...
Chúng tôi không gặp nhau đã 20 năm. Thời gian đã lưu lại một dấu ấn khắc nghiệt. Tóc chị bạc gần hết trên gương mặt còn chút phảng phất thanh xuân. Chị gầy quá và xanh xao quá, bé nhỏ trong vòng tay tôi. Tôi luôn luôn giữ một khoảng cách với chị, vừa đủ tương kính, vừa đủ xa xôi. Còn chị ngược lại cứ coi tôi như người nhà. Bởi chị cô đơn quá ? Hay bởi tại yêu anh quá mà nên ?

Chị chăm sóc anh quá đầy đủ, khác nào từ mẫu chăm sóc con trai cưng. Vào nhà chị chỗ nào cũng bắt gặp bóng dáng tình yêu.
- Anh ấy hay ngồi đọc báo ở góc này, chị trồng cây ngọc lan kế bên để lúc nào ảnh cũng phảng phất hương hoa...hoài niệm quá khứ...Đó là phần lớn thời gian nghỉ ngơi của ảnh.
- Lúc trước phòng anh chị trên lầu, gần đây anh ấy quá yếu nên phải sống căn phòng nhỏ dưới nhà, có hơi bất tiện.

Tôi buồn cười vì trong nhà chị chỗ nào cũng có ti vi.
- Tại anh ấy có thói quen hễ về tới nhà là mở ti vi.

Toàn bộ căn nhà phủ một gram màu u tối. Chị chống chế.
- Vì mắt anh ấy kém không thích nhìn những màu chói.

Những khi nói chuyện với tôi anh cố tránh không nhắc đến chị. Tôi cũng tránh chị, chỉ gọi cho anh bằng cell phone, vào những lúc chị không ở bên - hoặc để anh gọi tôi khi tiện. Vài ba lần gọi mà tôi không bắt máy anh sẽ giận dỗi như con nít. Đáng lẽ anh phải hạnh phúc nhất chứ khi được sống giữa hai người đàn bà, một xưa và một nay.

Anh rất ghét mỗi khi nghe tôi nói chữ xưa.
Anh đính chính lại, một tinh thần và một thể xác.

Từ khi bịnh anh trở nặng, chị gọi tôi mỗi cuối tuần, báo cáo tình hình thay đổi ra sao. Cứ như tôi là vợ anh chứ không phải chị. Có lúc sự vô tư thật thà của chị làm tôi lúng túng khó xử. Cả đời chị không hề biết đến đàn ông nào khác ngoài anh, vậy mà...

Ngay hôm đầu tiên tôi sang, anh đề nghị chị dọn lên lầu ở, nhường chiếc giường nhỏ trong phòng anh cho tôi. Vì anh có rất nhiều chuyện cần nói với tôi nên anh bảo cần không gian riêng yêu cầu chị không được quấy rầy. Trông mặt chị buồn thiu mà vẫn chìu ý anh. Cả ngày chị cứ chạy tới chạy lui lo cung phụng cơm nước cho chúng tôi. Chị cứ lo là tôi không quen sẽ thấy bất an. Tôi an ủi để chị yên tâm.

- Em đi thăm người ốm chứ có phải đi chơi đâu mà cầu yên vui ?

Mỗi lúc cần gì chị cứ đứng ngoài cửa phòng gõ cửa rồi chờ chỉ thị của anh.
Tôi lên tiếng phản đối thì anh bác ngay.
- Anh đã cho cô ấy cả cuộc đời. Đã làm tròn bổn phận mình không sai sót điều gì. Những giờ phút cuối đời anh muốn giành riêng cho mình - cho em - cho chúng ta.
- Anh vẫn còn nợ chị ấy một đứa con, một lời yêu và một chữ nghĩa.Anh khiến em mang mặc cảm tội lỗi, vì em là kẻ đã đánh cắp trái tim
- Không phải ! Chúng ta lẽ ra phải thuộc về nhau. Chúng ta mới là một cặp trời sanh ! Tại cô ấy xen vào...
Anh bị đuối hơi không nói được nữa, nhìn vẩn vơ lên trần nhà.

Hồi nhỏ anh học rất giỏi lại hiền lành tốt bụng nên gia đình chị mới để mắt tới anh. Nhằm lúc tôi và anh giận hờn nhau, anh lẫy nên nhận lời đi chơi với chị. Đi chơi với anh lần đầu thì chị mê anh tới bây giờ. Còn tôi cũng vì tự ái...nên cũng bắt chước anh...lẫy...rồi cặp bồ với người khác. Hay giống như anh thường nói, tại chúng tôi không có số vợ chồng. Nên chúng tôi phải sống kiếp tình nhân.

Cũng may mà số phận an bài để chúng tôi sống xa nhau, nên tránh được họa lửa gần rơm. Anh bướng bỉnh không để có con với chị, anh bảo không muốn gieo thêm nợ.

Giờ đây, anh muốn quên hẳn chị, quên rằng mình đã từng đầu ấp tay gối với một người vợ không do tình yêu. Anh bảo càng nghĩ đến chị thì lại càng nặng lòng không sao ra đi được. Chỉ khi nghĩ đến tôi anh thấy lòng nhẹ nhàng phơi phới, và tin chắc rằng anh sẽ gặp lại tôi ở kiếp sau. Điều anh nói với người khác có thể là những viên kẹo ngọt, với tôi lại là viên thuốc đắng. Người đàn ông trong mộng tưởng của tôi đã phụ rẫy vợ, đã tránh né vai trò làm cha, đã ích kỷ đi tìm hạnh phúc của riêng mình và đang lôi kéo tôi vào đó. Tôi biết anh là người của những nguyên tắc, nhất nhất mọi việc anh làm đều tính toán chi li, lúc nào cũng muốn thách đố với số phận. Cho đến giờ phút cuối cùng vẫn muốn chiến thắng nó bằng suy nghĩ của riêng anh. Anh ơi ! anh đã đánh rơi trong em lòng ngưỡng mộ. Em thà suốt đời mang tiếng tình nhân, làm kẻ trộm vay trái tim người khác, em muốn nhìn anh như một đàn ông mẫu mực, vẹn toàn.

Tình yêu trai gái của anh và em, chắc sẽ chấm dứt khi anh hắt hơi thở cuối cùng. Sao không giữ trọn cho em lòng ngưỡng mộ để nó mãi còn tồn tại với thời gian. Để nó cùng sống với em khi anh không còn nữa. Anh sắp sữa từ giã cuộc đời này để bước qua một cuộc đời khác mà anh hy vọng có em. Còn em sắp sửa chia tay tình yêu đẹp nhất của đời mình để trở về với cuộc sống thực tại mà không còn bóng dáng anh ? Rồi mai sau trong những phút xao lòng, em còn biết lấy ai mà nhung nhớ, mà khát khao ?

Và cái mặc cảm ăn năn tội lỗi sẽ còn theo em đến bao giờ ? Kẻ đã đánh cắp trái tim từ một người vợ khác ...

***

Đã 3 giờ sáng, cơn đau cứ hành hạ anh. Anh bấu chặt hai tay vào khung giường sắt, đang cố sức giấu đi những tiếng rên nho nhỏ khàn đục trong cổ họng. Tôi trở mình quan sát anh, không muốn để cho anh biết tôi cũng không tài nào ngủ được. Tôi đang đau theo từng cơn đau của anh...Có lúc tôi thầm mong anh đi cho rồi...để thoát khỏi đau đớn. Sự giày vò của thể xác, của tâm hồn thật không thể nào hình dung nổi. Tôi ước chi mình có thể chia được cơn đau của anh - nỗi khổ của chị. Tôi ước gì cả ba chúng tôi là một để có thể hòa quyện cùng nhau, chia xẻ cho nhau và nâng đỡ lẫn nhau.

Mỗi ngày nhìn thấy khuôn mặt anh đang dần dần mất đi sinh khí. Mỗi ngày tiễn anh thêm một đoạn, mỗi giờ đang rút ra từng khúc ruột để cắt chia tình yêu của mình. Tôi thấy mình giống như con tằm đang oằn mình nhả tơ, không phải loại tơ mượt vàng óng mà là thứ sẫm đục màu máu. Một tuần lễ trôi qua, máu tim tôi cũng đã kiệt khô còn đâu nữa để nhả tơ lòng ?

Anh không còn muốn ăn bất cứ gì, cũng không còn sức để nói. Tôi cũng cạn khô dòng lệ nóng, chỉ biết ngồi bên anh lặng lẽ cầm tay anh, lau mặt cho anh, mân mê những sợi tóc khô queo trên chiếc đầu bướng bỉnh. Tôi rất muốn quay về nhà mình, sao tôi lại phải ở đây ? Để nhìn thấy anh đang từ từ xa tôi...Để phải trực diện khuôn mặt đờ đẫn của chị đang bất lực cầu nguyện trước cây Thập giá. Chúa nhân từ ơi ! Sao chúng con phải chịu cực hình này khi đang còn thanh xuân ?

Mỗi ngày cứ đúng 9 giờ sáng, bác sĩ ghé thăm anh. Tôi có cảm tưởng hắn đến để xem anh kiên cường đến đâu ? Trong mắt hắn anh là một bệnh nhân gàn dở, bởi ngay từ đâu anh đã không muốn tiếp nhận trị liệu, bây giờ lại muốn mặc cả với thời gian. Có lúc hắn còn dí dỏm trêu tôi.
- Cô đã tiếp sức cho anh ấy đấy ! Đàn bà các cô thật lợi hại.
Tôi tiễn hắn ra cửa tìm cơ hội phục thù. Cái mặt câng câng của hắn thường khiến tôi bực mình...Thằng cha máu lạnh !
- Ông chẳng có người yêu đâu nhỉ ! Và cũng chẳng biết làm gì với mớ tiền của ông, tôi đoán là chúng cứ chồng chất rồi ngủ quên trong nhà bank á !
- Oh ! Tôi khô khan lắm à ? Hay quá xấu trai ?
- Đàn bà rất sợ cái mùi thuốt diệt trùng trên người ông đấy !
Tôi mong thấy hắn nổi cáu...văng tục càng hay ! Hoặc dùng cái bàn tay trắng trẻo sạch sẽ của hắn giương thành cú đấm dọa tôi...Hắn đến làm quái gì chẳng biết. Sao không chờ đến khi chúng tôi gọi. Nhưng không, hắn chỉ cười hề hề, trước khi đóng cửa xe còn thò đầu ra nói với...
- Mong sẽ gặp cô thêm vài hôm nữa nhé ! vài tuần càng hay .
Đồ đểu ! Tôi quay vào nhà với anh để những nụ cười của hắn thả trôi theo gió.

Mỗi ngày tôi thấy mình can đảm hơn, đồng thời mệt mỏi hơn. Hình như chính tôi cũng đang bịnh, bịnh rất nặng...
Tôi cứ thầm mong anh ra đi cho sớm. Chị cầu Chúa cho anh sống thêm.

Tôi đánh bạo hỏi anh chừng nào ra đi ?
Anh nắm lấy tay tôi xiết bằng chút hơi tàn... " chừng nào em về ? "

Tôi hôn lên vầng trán đã chuyển màu xám xịt. Lướt những ngón tay mình trên làn môi nứt nẻ khô khan.
Cuối cùng thì giá trị đích thực của tình yêu là gì nhỉ ?
Sao tôi chỉ cảm thấy xót xa đau đớn...
Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận vì mình đã đến đây.
Hay tôi nên hối hận vì mình đã xa anh ngày trước ?
Nếu chúng tôi lấy nhau liệu anh có vướng vào căn bệnh này không ?
Chúng tôi có được hạnh phúc hơn là chúng tôi bây giờ hay không ?

Những câu hỏi dồn dập chỉ làm khổ cái đầu quá mệt mỏi của tôi. Tôi lục tìm chiếc CD có những bài hát chúng tôi cùng yêu thích một thời.

***

Sáng nay nhìn mặt anh thật buồn, đôi mắt anh bừng sáng long lanh kỳ lạ. Dầu anh đang cố vui cười mà tim tôi lại nhói đau. Anh ra dấu bảo tôi tắt CD, tôi lập tức làm ngay. Tôi kéo màn cửa sổ để anh được nhìn thấy màu nắng chan hòa ngoài kia. Vài chú khuyên chuyền cành hót reo vui trên nhành ngọc lan. Trên bậu cửa sổ chị đã đặt nhiều chậu đỗ quyên đang bừng sắc. Đôi môi anh mấp máy , tôi đoán là anh muốn uống cà phê. Tôi pha ngay rồi mớm từng muỗng vào môi anh, rồi môi tôi. Anh vui lắm, mặt thoảng nét dịu dàng, một lát đôi môi lại muốn nói.
- Anh muốn nói - Anh rất yêu em phải không ?
Anh gật đầu, vài giây lại bấu lấy tay tôi, nhìn rất sâu vào mắt tôi ánh tia nghịch ngợm...
- Anh muốn em nhớ anh suốt đời phải không ?
Lại gật đầu.
- Ừ nhớ ! Nhưng anh hư lắm, chẳng yêu nữa đâu.
Anh nháy một mắt tình tứ...
Tôi thì thầm vào tai anh :
- Chị nhớ anh ghê lắm ! Gọi chị ấy vào nhé ?
Anh lắc đầu , đổi sắc mặt ngay.

Tôi ngồi thật sát vào người anh, để anh cảm nhận được hơi ấm từ tôi. Tay anh lần mò tìm tay tôi. Tôi mân mê những ngón tay dài khô đét, những ngón tay ngày xưa lả lướt trên phím đàn. Tôi hôn lên những ngón tay đang từ từ lạnh dần. Giờ phút này không hiểu sao lòng tôi thanh thản lạ...Tôi chẳng còn thấy ghét anh như hôm qua, cũng không cảm thấy buồn bã mệt mỏi gì cả. Tôi thấy mình đang là cô bé 18 - 20 lon ton chạy theo anh ngắt hoa rình bướm...

- Anh ơi ! Anh có nhớ cái lần em đòi anh trèo lên cành cây cao, bắt con bướm vàng thật bự. Rồi anh trượt chân rớt nhào xuống đất ?
Anh gật đầu ra chiều suy tư, một giọt lệ rơi nhẹ từ khóe mắt.
- Lần đó anh phải đi khập khiễng cả tuần, em còn giễu cợt gọi anh là si cà que... Anh có giận em không , hở anh ?
Khuôn mặt đang mơ màng lắc đầu. Đột nhiên tay anh cứ chụp bắt vào khoảng không trước mặt
- À ! Anh đang bắt bướm cho em có phải không ?
Mắt anh bỗng dưng trợn lên , rồi dừng lại ở một điểm.
- Anh vừa nhìn thấy gì vậy anh ? Anh ơi !
Không trả lời được nữa, tròng mắt anh cứng đờ...
Tôi đưa tay vuốt nhẹ mí mắt anh, lấy hết can đảm tôi đặt môi mình lên môi anh...Đôi môi cứ trơ trơ...lành lạnh. Tôi hát vào tai anh.

" Ngủ đi ! Mộng vẫn bình thường, à ơi có tiếng thùy dương vẫy bờ.
Tay dài bóng xế ngẩn ngơ...hồn anh đã chín ...mấy mùa buồn đau
Tay em anh hãy tựa đầu, cho em nghe nặng...trái sầu ...rụng...rơi..."

Thêm một giọt lệ lăn dài trên má...chẳng còn tí hơi thở nào...Anh đã đi thật rồi.

Chị xô cửa chạy vào , vật vả khóc trên ngực anh. Tôi uể oải đứng dậy bước lặng lẽ ra vườn.

Nắng đã lên cao, lũ chim vẫn nhảy nhót hồn nhiên, mùi ngọc lan rưng rức thoảng hương...

Tôi đột nhiên muốn quay về nhà mình ngay bây giờ. Vai trò của tôi đã chấm dứt, người tình của tôi đã đi xa...Mọi vật phải hoàn về vị trí cũ. Trả anh về với chị. Trả tôi về với cuộc đời tôi. Bắt đầu từ hôm nay tôi không còn là kẻ đánh cắp trái tim người khác. Tôi sẽ mạnh dạn bước ra khỏi quá khứ. Tôi phải có một người đàn ông của riêng tôi. Một người thật sự thuộc về tôi từ tâm hồn đến thể xác. Hoặc là tôi không cần ai hết !

***

Tôi thu dọn hành lý, gọi taxi. Chị lại xuất hiện trước mặt. Nhìn thấy chiếc vali chị hiểu, mặc chị ! Mọi việc chị sắp đặt gọn ghẽ vuông tròn. Sự chu đáo của chị có khi làm tôi thấy chướng.
- Em ...này...Có điều này chị cứ trăn trở mãi mấy hôm nay. Chị rất xấu hổ khi phải nói ra sự thật, chị không muốn em để bụng giận anh ấy mãi...Anh ấy không xấu như em nghĩ đâu. Chị chẳng xứng với anh ấy !
Tôi ôm chị vỗ về.
- Thôi nào, người đi đã đi rồi. Chúng ta phải sống cuộc đời còn lại. Em phải về ngay vì xa nhà lâu quá ! Chị cũng biết thời buổi này tìm việc làm rất khó khăn.
- Anh ấy rất khổ tâm vì em cứ lủi thủi một mình. Còn chị thì bị lương tâm dày vò. Chị ước, sao kẻ ra đi không phải là chị ?
- Chị đã làm hết bổn phận của chị. Chị là người vợ tốt nhất, nếu em là chị không chắc lo cho anh ấy được như thế !
- Tốt để làm gì ? Khi chị không hề được sống trong tim anh ấy. Em đừng trách anh ấy vì đã gạt chị ra trong những ngày cuối cùng.
- Anh ấy quái gỡ như thế mà chị không hề oán trách hay sao ? Chị mới là vợ của anh ấy kia mà, chị vĩ đại thật đấy ! Em thì không.
- Anh ấy vẫn sống trọn đời bên chị, thì chị đã mãn nguyện rồi. Cái điều mà chị sợ nhất là anh ấy đòi ly dị...Thật ra ! Nếu anh ấy mở miệng chị sẽ vâng ngay.
- Chúng tôi không hề có ý nghĩ đó, chị biết rõ mà.
- Vì thế chị rất cám ơn em, và tôn trọng anh ấy. Nếu là người khác thì chị cũng không biết mình sẽ ra sao ?
- Anh ấy là con người của lý trí, không bao giờ hành xử hồ đồ. Mọi việc đến với anh ấy cần phải được cân đo đong đếm cẩn thận. Như một người lập dị vậy, rốt cuộc ảnh chẳng được gì cho bản thân mình ngoài nỗi cô đơn, và làm khổ chị.
- Tất cả tại chị chuốc lấy. Hồi đó chị mê ảnh quá nên làm liều, chị đã tìm mọi cách gần gũi ảnh. Khi chị báo cho ảnh biết chị đã có thai thì ảnh buộc phải cưới chị.
Tôi ngắm người đàn bà trước mặt mình, tự dưng thấy lạnh lùng ghê sợ. Tôi không muốn tin ở tai mình, người đàn ông lý trí nhất của tôi lại là một con ngựa sa tròng ư ?

- Hahaha...Rốt cuộc thì tôi đã hiểu, mục đích của hôn nhân chính là cái bào thai.
- Chị ngớ ngẩn lắm phải không ? Chị xấu hổ lắm em à, Trời cũng đã trừng phạt chị. Cái bào thai đó chị không giữ được, suốt đời chị là người đàn bà không con, còn phải chịu đựng sự lạnh lùng của ảnh.
Những thứ này thật là phi lý, nó quá sức chịu đựng của tôi. Tôi hét lên.
- Chị thật là xấu ! Tôi ghét chị, chính chị mới là kẻ đã ăn cắp trái tim của tôi. Tôi ghét cả anh ấy nữa, sao anh ấy lại là người ăn cơm trước kẻng ? Các người đã lừa dối tôi.

Tôi xách chiếc vali của mình chạy nhanh ra khỏi ngôi nhà của họ. Ra tới cổng tôi mới nhận ra mình vẫn đi đôi dép đi trong nhà của chị . Kệ ! Chiếc taxi vừa trờ tới, tôi lên xe.

Ở phi trường tôi mua cho mình một đôi giày khác, vứt đôi dép của chị vào thùng rác, vứt bỏ quá khứ sau lưng.

Máy bay cất cánh từ từ rời phi đạo. Tôi nhìn lại một lần sau cuối cái thành phố mà anh đã sống hai mươi năm qua...Một thành phố nổi tiếng với những cơn mưa triền miên của nước Mỹ. Thành phố đang nhỏ dần, nhỏ dần dưới tầm mắt tôi. Những ngôi nhà chỉ còn như lóng tay...như hạt đậu. Những con người chỉ còn là hạt cát li ti...ẩn ...hiện...rồi từ từ mờ nhạt trong làn mây mờ. Giữa vô thường có điều gì tồn tại ?

Anh đã từng nói với tôi, hồn anh là những đám mây trên bầu trời kia. Những đám mây sẽ lang thang theo em, khi em vui mây có màu trắng trong. Khi em buồn mây đổi màu xám xịt.
- Vậy khi em giận anh ?
- Mây sẽ làm sấm chớp rồi thả mưa dông. Khi em nhớ anh mây sẽ làm mưa nhè nhẹ...chỉ đủ ướt tóc em mà không làm rét run.
- Sạo sự, anh chỉ giỏi tưởng tượng. Anh hùng rơm !

Tôi nhớ lại khuôn mặt buồn bã dịu dàng của anh phút cuối. Và tôi hiểu, anh vẫn là của riêng tôi nguyên si - trọn vẹn. Về cùng em, mình nhé ! Để chúng ta mãi mãi bên nhau.

Mưa phố núi 3-11-2012

* Viết như một sự đồng cảm chia xẻ với các bịnh nhân ung thư.

Thứ Hai, 18 tháng 3, 2013

chùm thơ - VIẾT CHO CON


 
NHỚ CON

Mẹ rất nhớ nụ hôn của con
Chào tạm biệt trước khi đi ngủ
Ôi ! những bình yên đã cũ
Bé không còn tập nói ê a !

Bé hát cho vui cửa nhà
Quẩn quanh chân mẹ mỗi tối...
Bé của tôi bây giờ là người lớn
Như một nụ hồng rất xinh

Bé biết giữ lại cho riêng mình
Những nụ hôn nhỏ nhẻ
Bé của tôi giờ đã mắc cỡ
Không còn yêu mẹ nữa hay sao ?

Dòng sữa mẹ ngày nào !
Ngọt thơm trên môi nhỏ
Ánh mắt thơ trong vắt kiếm tìm
Trời hạnh phúc trong bầu sữa tròn căng

Trái tim con bây giờ là mẹ .
Ký ức mẹ tìm về, thời con gái ngây thơ .

Mưa phố núi 2012
 


RU CON


Mẹ ru con ngủ đêm nay
À ơi, nỗi nhớ dâng đầy lại vơi.
Nhớ xưa con, thuở nằm nôi
Bàn tay be bé nụ môi ngọt  mềm .

Con cười nũng nịu giấc êm
  Mong con mộng đẹp, buồn thêm  
phận đào .
Trăng tàn bóng ngả về đâu ?
Một sương hai nắng lo âu chất chồng .

Đêm nay lẻ bóng bên song ,
Mượn lời ru cũ mẹ hong phận mình .
Canh trường nỗi nhớ lặng thinh,
À ơi điệu cũ - tự tình mẹ ru .

 

Mưa phố núi 2011

 



Mẹ & con trai
Yêu mẹ nhất nhà,
con thích thỏ thẻ bên mẹ mỗi tối.
Vòng tay mẹ nồng hương mãi mới
" yêu mẹ nhất đời, mẹ ơi ! "

Con trai tôi mỗi ngày mỗi lớn
vẫn ngu ngơ vòng tay mẹ yêu kiều .
Vẫn nhỏ nhẻ : Mẹ ơi, mẹ đẹp nhất !
Đàn bà trên đời, " cool " nhất mẹ...thôi !

Mai sau con khôn lớn
Mẹ sẽ già - sẽ xấu xí - nhăn nheo
Rồi con sẽ chọn người con yêu nhất,
đừng quên mẹ nha con mỗi sớm, mỗi chiều.

No, no, no ! I love you, mommy.
You're the best - only one I need,
You're my mom - my love - my sweetheart.
I love you no matter what, always.

I love you too my hero, my wishes.
Một ngày con còn yêu mẹ hơn hết.
Mẹ còn nguyên xuân, còn duyên dáng mặn mà
chẳng lo già - chẳng sợ xấu đâu nha !

Yêu con - mẹ sống bằng ước nguyện
Con khôn lớn thành người, đàn ông tốt nhất của mẹ ơi !

Mpn 20-10-2012

 

 

Chủ Nhật, 17 tháng 3, 2013

thơ - CÁNH DIỀU MƠ ƯỚC





CÁNH DIỀU MƠ ƯỚC


Chia tay đồng đội, giã từ quân ngũ .
Trở lại với đời thường
Anh ôm ấp tuổi thơ em...

Ôi , những con diều xinh xinh !
Bàn tay Anh khéo léo .
Tô vẻ thêm sắc màu, lấp lánh giữa trời cao .

Đồi cao lộng gió, nhịp bước mau mau .
Em lon ton chạy theo Anh hớn hở ...
Đôi mắt tròn xoe, nụ môi còn bỡ ngỡ .
Tóc phủ tròn vai gầy - em còn nét xanh xao .

Gởi lên tận trời cao_những ước mơ bay bổng
Cánh diều hôm nào bạt gió rụng rơi ...
Em dỗi hờn khóc lóc mãi không thôi
Anh làm mãi những con diều lại rách .

Để mỗi ngày_Anh làm lại đẹp hơn !
Cả tuổi thơ cứ thế ...
bồng bềnh trong ký ức .
Là những con diều lộng gió bay xa .

Em đã kịp lớn đâu ?
Anh chia tay vội vả .
Những cánh diều bạt gió _sẽ về đâu ?

Chẳng còn ai làm diều cho em nữa
Em vụng về dấu lại nét thơ ngây
Rồi em lớn lên theo dòng đời tiếp nối
Rồi em là đàn bà vẫn con bé trong tim .

Còn nguyên tuổi thơ em,
Những con diều lóng lánh màu ngũ sắc ...
Con nguyên trái tim em cô gái nhỏ dỗi hờn
Biết tìm kiếm nơi đâu ?
Anh xưa_giữa dòng đời nghiệt ngã ...

Thỉnh thoảng giữa đời bắt gặp con diều lạ ,
Em bàng hoàng thoảng thốt ...nhớ Anh .Xưa !

Mưa phố núi


Thứ Bảy, 16 tháng 3, 2013

ca khúc - T ì n h a n h_ b i ể n k h á t - DuyLynh






https://www.box.com/shared/18113461f671dcc536fc






T ì n h a n h - b i ể n k h á t

thơ Mưa phố núi
phổ nhạc & trình bày dzuylynh
album Cánh Thiên Di , bccb . Aug 16.2012
***

Buổi sáng vỡ ra từ tia nắng
Ấm lòng em vỡ lặng vào anh .
Triều dạt sóng tràn bờ cát trắng ,
Biển ngân nga gió lặng cung trầm .

Bước chân nhỏ rảo trên cát ẩm
Sóng tràn bờ vỗ ấm gót thơ.
Nắng vừa lên hồn em mở ngỏ ,
Biển rì rào ru gió xa bờ.

Lời biển hát tình ca muôn thuở
Nắng lên cao ùa vỡ dạt dào ,
Biển vẫn thế gian nan huyền ảo
Trãi ngập lòng biết bao chứa chan.

Đây khúc hát nắng hoà gió ngàn ,
Từ đáy biển mà đan thành sóng.
Để tình em tràn theo biển động
Con thuyền tình lướt sóng ra khơi.

Anh như biển khát khao dịu vợi
Em là thuyền chia nỗi chờ mong.
Anh làm gió xôn xao biển rộng ,
Con nắng em trãi mộng ngút bờ.

Khát vọng hoá biển trong nổi nhớ ,
Nắng hiền hoà của thuở bình yên.
Để lòng biển hoài ôm ước nguyện ,
Chở khát khao ,ôi ! Biển nhiệm màu

---mpn--- 

ca khúc - THỔN THỨC

THỔN THỨC
Thơ : MPN
Composer : TMB
Mời ấn vào link dẫn nghe nền nhạc :

Thứ Ba, 12 tháng 3, 2013

thơ - NẾU PHẢI CHIA TAY ANH ?





Nếu phải chia tay anh ?

Chia tay anh rời xa dòng sông,
chia tay anh vòng tay tình yêu,
chia tay anh mộng mơ mùa xuân.
Rồi mỗi ngày trong em chỉ mùa đông.

Về đi anh con đường vẫn đợi...
tận bên kia cuộc đời chẳng vội.
Em sẽ theo chân anh một ngày,
chưa phải bây giờ - hôm nay.

Đi đi anh cho vơi niềm đau
trái tim em sẽ học quên mau

Em sẽ đào mồ sâu vùi kỷ niệm.
Cứ gọi tên em nhé ! Giữa chừng cơn mưa ngâu.

Em sẽ rất ngoan như anh hằng mong ước
Sẽ làm tất cả anh đợi mong.
Em sẽ sống như khát vọng dang dở
tiếp bước anh cho trọn hành trình này.

Chia tay anh hôm nay một ngày sẽ gặp
trọn kiếp tình nhân ta mãi mãi chờ nhau.

rose Mưa phố núi 12032013 rose


thơ - VỀ CÕI HƯ KHÔNG




Về cõi hư không

Những bước chân tiềm thức
xua ta về hư không
mặt trời mọc trên tóc
nỗi đau rụng dưới chân.

Xôn xao mùa vẫy gọi
sóng khát vọng ngàn khơi
biển cồn cào vời vợi
mỏi rồi cánh thiên di !

Đêm trùng dương trăn trở...
chết nụ tình chiêm bao
mắt môi oà nức nở...
người ơi ! Bờ bến nao ?

Từng bước chân lặng lẽ
dội vang gót độc hành
Tia bình minh vừa hé
khép rồi bờ mi xanh.

Tan đi cùng hư ảo...
hồn ta nhập bến mơ.
Tình đành phôi pha nhé !
Ta giờ lạc hư vô.

rose Mưa phố núi 12032013 rose
                                      


Thứ Năm, 7 tháng 3, 2013

thơ chủ đề - Đàn Bà





Đàn bà

đàn bà ơi mật ngọt
khổ qua đắng mà ngây
hương café đậm say
cay nồng vị ớt hiểm...

khiến đàn ông xiểng niểng
đi thẳng mà ngó nghiêng
yêu xổi chuốc ưu phiền
phải thân em - nên tội ?

đàn ông ơi chớ vội !
thả lòng trao tiếng yêu
hãy học hiểu thêm nhiều
trao tình yêu thắm thiết.

dẫu ít nhiều thua thiệt
nhường nhịn, dỗ dỗi hờn
trên đời còn gì hơn ?
bao dung và tha thứ .

xin hãy học để yêu
chúng em mơ rất nhiều
được yêu thương đằm thắm
cho đi hết yêu kiều...

20-10-2012 Mpn

 






Người đàn bà của ngày hôm qua

Hoa Diên Vỹ anh trồng từ năm ngoái
Nở một lần mà hương đã bay xa
Màu tím thủy chung thương nhớ thật thà
Em - Đàn bà ! Đâu được là thiên sứ.

Nên yêu anh bằng cõi tình phàm tục
Nên khổ đau chịu mãi chẳng nhòa
Nên cái nhớ cứ bám dai da diết
Em rất muốn thoát mình - làm thiên sứ bay xa !

Em - người đàn bà của ngày hôm qua
Đã trót đeo trên mình một tình yêu định mệnh
Dẫu chúng mình chỉ có duyên không phận
Dẫu hôm nay đã khác hôm qua !

Giống người đàn bà của hai ngàn năm trước...
Cực hình chịu tội đọa yêu
Em có lỗi gì đâu ! Chỉ con tim vướng víu .
Tình chỉ lỡ một lần - em mắc đọa ngàn năm.

Đến hai ngàn năm sau...
Ai sẽ khóc thương cho loài hoa Diên Vỹ ?
Ai hiểu được trái tim đàn bà đã vượt qua muôn kỷ
Vẫn mãi yêu anh nguyên vẹn chân tình đầu .

Mưa phố núi 30-11-2012


 
CÒN NHỮNG NỒNG NÀN

Vẫn còn những nồng nàn
Trên môi thơm gợi cảm
Một trời đầy bảng lãng
Kinh nghiệm và bao dung .

Quên làm chi cứ nhớ !
Nổi đau làm ta khôn
Nổi buồn luyện ta cứng
Chống vững đời chông chênh .

Đàn bà hơn con gái
Chẳng dại dột ngây ngô
Đàn bà rất đằm thắm !
Con gái chỉ kiêu căng .

Cái đẹp của chúng mình
Từ nội tâm vun dưỡng
Đàn ông khôn thường muốn
Sự từng trải của mình .

Chị ơi hãy vững tin !

 
Mưa phố núi




 


 





Thứ Ba, 5 tháng 3, 2013

thơ - Ớ này cô mình ơi !





Ớ này cô mình ơi !


Đố ai biết vì sao cô mình buồn ?
Môi chẳng hồng - mắt ngấn lệ vương
Ai đoán được sao họa mi không hót ?
Thả nhạc xuân réo rắc suốt quãng đường.

Ớ tình này là tình ơi !


Tôi chờ cô mình nhé, giữa mùa vui !
Hãy để lòng thảnh thơi rong đuổi
Tim cô mình nhốt làm chi giận dỗi ?
Nỗi buồn chất chồng - u uẩn tàn phai.

Ớ này cô mình - cô mình ơi !

Đêm ngủ có nồng nàn mộng mị ?
Thấy hồn tôi đong đưa võng mình
Mùa rồi lại qua - hương tình còn đọng
Tre trúc vẫn gầy - mộng trinh mãi say.

Ớ này cô mình ta cùng bay !
Đất trời nghiêng ngã lăn quay.

:nu: Mưa phố núi :nu:
05032013


ca khúc mới - PHỐ NÚI MƯA


hoà âm Lâm Đình Thuận
ca sĩ Đăng Tuấn
---


- Diễn tấu keyboard Hàn Sĩ Nguyên

                                                                                                                         click here please !


Thứ Hai, 4 tháng 3, 2013

thơ - Cầu vồng

 

 
 
Cầu vồng


Nhìn đi em cầu vồng muôn sắc

Có bao nhiêu đọng ánh mắt tình ?
Nhận đi em tim anh đắm say,
Tình thiết tha trao em từng ngày .

Hãy ngước mắt nhung lên trời thẫm, 
đám mây kia
chan chứa tin yêu .
Thấy chăng em, một màu xanh ngan ngát
Bờ mi ngoan em hãy thắm yêu kiều .

Nắng chiếu lung linh ngàn tia sáng
Hồng hồng đôi má em xinh xinh .

Tình anh, con tim yêu thánh thiện
trao em thôi nhé !


 Mùa lễ hội mừng vui sẽ đến ,
ngập tràn lòng mơ ước khát khao

 chỉ mỗi em thôi trong tim ,
cho anh hạnh phúc ngọt ngào


 Để biết đời này, dành chỉ cho riêng em .


Mưa phố núi

Thứ Bảy, 2 tháng 3, 2013

Photos by VinhLieu - Múa quạt

Do các em thiếu nhi trong gia đình Phật tử chùa Huệ Quang - Santa Ana, California thực hiện.

 
Hai con gái của Mpn.
 Bé Thảo Lam - ngồi giữa áo dài xanh & quạt xanh dương
Bé Thuỳ Yên - ngồi bên phải áo dài tím & quạt xanh lá cây
 
 
 
Bé Thảo Lam
 
 
 
Tiết mục múa phục vụ cộng đồng hội chợ tết sinh viên mừng xuân Quý Tỵ 2013