Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

thơ - ĐẦU TIÊN




Đầu tiên


Không phải người tình
chưa thổ lộ lời yêu
Anh chẳng phải người
thèm khát nụ hôn tìm thơm bờ môi mọng.

Chưa nắm tay em một lần
chưa từng...những đụng chạm ngu ngơ.

Giữa chúng ta là thơ
là những giấc mơ đẫm màu huyền thoại.

Vì thế anh ơi, lời yêu em không thể nói !
anh chẳng phải người mở cửa trái tim em.

Anh cho em cái nhìn đầu tiên
còn nguyên hương lúa chín,
đêm trăng hạ huyền
cao dao mẹ đong đưa.

Anh dẫn em lên đồi mơ...
vẽ vào mắt em bầu trời xanh ngan ngát.
Cánh diều no gió quẫy đùa
em rạng rỡ tim xuân.

Sao nỡ bỏ em một mình ?
giữa đồi cao bạt gió.
Trò chơi ú tìm ...
em lạc anh giữa cơn mơ.

Dòng đời và thơ
vô vàn điều nghịch lý.
Em bối rối tập lãng quên đời
chỉ nhớ mỗi anh thôi.

Nắm áo anh
còn nguyên thời con gái.
Giữ lại những ước mơ
tưởng đã tan chảy tự bao giờ.

Tìm lại hồn anh xưa
những vần thơ ngọc ngà em còn nuối.
Ai biểu anh đa tình ?
cho tim em lặng thinh.

Ai biểu anh không là trời cao,
mà tay em với hoài chẳng tới.
Ai biểu hồn anh cứ phơi phới...
Xuân tàn, xuân nữa...vẫn đầu tiên.

Mưa phố núi 29092012

2 nhận xét:

  1. CẢM XÚC ĐẦU TIÊN


    Có thể không phải là Em
    Vì lời tình anh chưa kịp nói
    Cũng có thể là Em
    Nên anh thèm khát một bờ môi

    Có thể chưa kịp nói một lần thôi
    Những ngu ngơ thời vụng dại
    Khoảng cách chúng ta hoang dại
    Chỉ gần khi xao động ngữ thơ

    Vì vậy Em ơi !
    không bao giờ trọn một giấc mơ
    Dẫu trái tim Em
    mở cửa đón chờ.
    Nào anh đâu một thoáng ơ hờ
    Vì ánh mắt đầu tiên Em chợt thấy
    Có điều gì từ trong ấy
    Rất trinh nguyên, như lúa trổ đòng đòng

    Hay có thể từ một tấm lòng
    Câu ca dao Em… như lời ru Mẹ

    Cái ngày....Anh đưa Em
    lên đồi mơ nắng nhẹ
    Ngan ngát trời xanh, no gió cánh diều
    Nơi ấy Em chờ anh, sẽ thốt lên điều
    Mà trái tim Em, chờ mong, đón đợi.

    Nhưng ! Trái tim anh qua rồi chờ đợi
    Gió khô cằn, từng sợi tả tơi
    Và thế… làm Em chơi vơi.
    Ta lạc nhau giữa miền hoang vắng.

    Dòng thơ và đời vẫn còn dấu ngấn
    Nghịch lý vô vàn
    Anh nào dám nói yêu.
    Để giờ chỉ nhớ mình Em thôi
    Nhớ vạt áo, mùi hương
    Thời con gái
    Một thời...
    tưởng tan chảy… trong nhau.

    Từ trong vạn nỗi đau
    Vần ngọc ngà thơ Em anh nuối
    Có thể anh vô tình
    Nên tim mãi lặng thinh

    Anh vẫn cứ đinh ninh.
    Nên chừ với hoài chẳng tới.
    Ai biểu hồn Em phơi phới
    Nên nghìn đời…Em vẫn đầu tiên

    Thuydu

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn " Cảm xúc đầu tiên " của ThuyDu nhé ! Giỏi tưởng tượng thế ?

    Trả lờiXóa