Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

chùm thơ - MỘNG XUÂN

 





MÂY TÌNH

 Đan dùm em chiếc áo mây trời
Để em vui mùa xuân vừa tới.
Anh muốn áo em thơm lụa mới ?
Nhốt dùm em con nắng hanh hao.

Anh hãy hái cho em chòm sao
Có tên là Tinh Vân Tiên Nữ.
Em muốn xem màu áo trăng sao
Có lấp lánh bằng tim hiền nữ.

Hãy chờ khi Đại Hùng đổi ngôi...
Anh sẽ thấy bầu trời vần vũ.
Anh sẽ hiểu vì sao, tinh tú ?
Xa mà gần lấp lánh mắt ai.

Chao nghiêng vạt nắng hao gầy
Mây ơi, quần tụ - chốn này, dấu xưa.

Mưa phố núi 27-2-2012





DU XUÂN

Trái tim anh đâm chồi mới ,
có nảy lộc tình nụ xanh?
Nụ hôn vờn thơm tóc rối ,
có dỗ em giấc mộng lành.

Xua đi những cơn mê cũ
để ngày nắng mới thêm trong.
Hồn em vẫn nuôi mộng mị ,
đằng đẳng khát khao cháy lòng.

Hãy ru hồn em điệu gió
cùng lời tình tự giao xuân.
Hãy sưởi lòng em con nắng ,
Mùa xuân trãi nắng chập chùng.

Sông đời chảy qua muôn lối...
Lặng lờ êm ả...dòng trôi.
Hờ hững ung dung nhường lối ,
Làn mây lơ lững giữa trời.

Mưa phố núi 9022012
 
 
 
Giấc Mơ

Trong giấc mơ em,
Anh là anh nguyên si như thế !
Chỉ có em đẹp hơn rất nhiều
Cao thêm chút và xinh hơn nữa.

Làn tóc em mong manh hong nắng
Chiều nghiêng nghiêng đổ bóng anh gầy.
Con đường nhỏ bùn lầy ngập ngụa
Tiếng cười em rộn rã đường xưa.

Ta cứ thế đi cùng trời cuối đất.
Chỉ trong giấc mơ thôi anh là của riêng em
Khi tỉnh giấc bóng anh tan biến mất ,
Nhắm mắt lại thôi, em mơ tiếp giấc ngày.

Mưa phố núi 11052012



thơ - ĐẦU TIÊN




Đầu tiên


Không phải người tình
chưa thổ lộ lời yêu
Anh chẳng phải người
thèm khát nụ hôn tìm thơm bờ môi mọng.

Chưa nắm tay em một lần
chưa từng...những đụng chạm ngu ngơ.

Giữa chúng ta là thơ
là những giấc mơ đẫm màu huyền thoại.

Vì thế anh ơi, lời yêu em không thể nói !
anh chẳng phải người mở cửa trái tim em.

Anh cho em cái nhìn đầu tiên
còn nguyên hương lúa chín,
đêm trăng hạ huyền
cao dao mẹ đong đưa.

Anh dẫn em lên đồi mơ...
vẽ vào mắt em bầu trời xanh ngan ngát.
Cánh diều no gió quẫy đùa
em rạng rỡ tim xuân.

Sao nỡ bỏ em một mình ?
giữa đồi cao bạt gió.
Trò chơi ú tìm ...
em lạc anh giữa cơn mơ.

Dòng đời và thơ
vô vàn điều nghịch lý.
Em bối rối tập lãng quên đời
chỉ nhớ mỗi anh thôi.

Nắm áo anh
còn nguyên thời con gái.
Giữ lại những ước mơ
tưởng đã tan chảy tự bao giờ.

Tìm lại hồn anh xưa
những vần thơ ngọc ngà em còn nuối.
Ai biểu anh đa tình ?
cho tim em lặng thinh.

Ai biểu anh không là trời cao,
mà tay em với hoài chẳng tới.
Ai biểu hồn anh cứ phơi phới...
Xuân tàn, xuân nữa...vẫn đầu tiên.

Mưa phố núi 29092012

Thứ Hai, 28 tháng 1, 2013

thơ xướng họa - PHỐ NÚI MƯA





PHỐ NÚI MƯA


Những cơn mưa hiền hòa

trôi nhạt nhòa trong biển nhớ.
Tôi đi tìm Anh,
tìm hạnh phúc mong manh chơi vơi.

Tôi muốn hỏi cuộc đời,
rồi sẽ trôi về đâu ?
Giấc mơ đời vội vả sẽ tan mau.
Còn đâu ?
Miền ký ức xưa dịu dàng yêu dấu
Mimosa ngập ngừng - và nỗi nhớ bỗng dưng...

Làn gió nhẹ thổi chênh chao...
Hàng thông reo vi vút
Cơn mưa chiều bất chợt...
Đến - rồi đi !
Ừ nhỉ ! Còn gì trong nỗi nhớ ?
Phố núi ! Một chiều mưa lao xao.

Mưa phố núi
2011








PHỐ NÚI NAO NAO


Rơi ray rứt… hạt nhoà ! Mưa phố núi
Buồn - lững lờ một dòng trôi
Tôi tìm tôi_ tìm nụ ấm nhạt môi
Chơi vơi lạnh_ mong manh miền ký ức

Thức - nhiều đêm Người đã thức ?
Chờ - Tôi thao thức từng đêm
Nước ? Có vơi niềm khao khát
Rát ! Cõi lòng phố núi mưa.

Người về chưa,
còn đó một lối xưa.

Hạnh phúc mong manh
hỏi Người tìm thấy ?
Dã quỳ vàng ngày xưa ấy…
vẫn nở chờ Người mong thấy yêu thương

Mênh mông một làn sương
Mưa phủ mờ con dốc đứng
Dang tay tôi hứng
Những giọt tình, mưa ! Phố núi nao nao

Thuydu
26/01/2013



Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2013

thơ - HỎI





Hỏi

Tôi hỏi bông hồng trắng :
- Hương thơm đến từ đâu?
Hoa cười nghiêng nghiêng nắng,
- Từ bóng đêm ngậm sầu.

Tôi hỏi đám mây xanh :
- Bay đi đâu vội vả ?
Mây rằng hơn tất cả,
quỹ thời gian nhiệm màu.

Hỏi buồn đến từ đâu?
Sao thả sầu bốn phía.
Để nổi đau tròn trịa,
ẩn hình hạt mưa ngâu.

Màn đêm phủ xuống đầu.
Mây vội trôi hối hả...
Đóa bạch hồng, tự ngả.
Vô sắc giữa vô thường.

Mưa phố núi 1282012

 

văn - NGHỆ NHÂN

 
Phải ! anh chính là một nghệ nhân trong suy nghĩ của riêng tôi .
Tôi không ngờ ở thế kỷ 21 này lại còn một hồn thơ kỳ lạ như anh. Một hồn thơ phá cách rất ấn tượng, vừa đọc những bài đầu tiên tôi đã bị choáng. Đọc thêm nữa, lại thấy mình say sưa mê ảo như lạc vào một cõi thiên thai nào đó hư hư thực thực. Anh có nhiều bút danh khác nhau, và ở riêng mỗi trang thơ kỳ lạ tùy theo các bút danh riêng biệt, anh đã xuất nhập những vai diễn gần như không tưởng. Tôi thấy mình như cô bé Alice trong wonderland bước vào khung trời ảo mộng. Anh là ai ? tôi cố tìm và đọc hết những điều anh viết để có thể tìm cho mình một câu trả lời. Rất khó ! bởi anh giống như một con chim chiền chiện bay hết cành này qua cành khác. Tôi thử họa thơ anh, bài đầu tiên cố gắng vắt hết sức lực tư duy, những thứ mà tôi học được khi còn ngồi ghế nhà trường để họa lại thơ anh. Một loại thơ cổ kính như kinh thành Huế, một sự thách đố viễn vông cho tôi. Và điều bất ngờ gây thích thú cho tôi rất nhiều là anh họa lại. Những vần thơ ngớ ngẩn ngốc nghếch của tôi xứng với tầm vóc thơ anh sao ?

Không cần biết nhiều ! tôi cứ lao đầu theo những vần thơ bay nhảy của anh. Anh có thể rất cô đơn cần người để họa, hoặc thấy thích những vần thơ trong sáng tự nhiên của tôi hoặc chỉ đơn giản giải sầu. Mỗi bài thơ tôi họa theo anh thì anh họa lại 3,4 bài ,dĩ nhiên là với những thân phận khác nhau .Không phải anh làm thơ đâu mà là nhả ...thơ, những sợi tơ vàng óng ánh. Có khi anh là một cô gái Huế nhu mì thướt tha, khi làm một lãng tử đa tình. Có khi lại làm một phiến đá ưu tư trầm mặc .Tôi nhận ra nổi đam mê cực kỳ ẩn chứa trong thơ anh. Anh yêu thơ như hơi thở vậy, anh không sống được nếu không được làm thơ. Phải không anh ?

Tôi bị cuốn theo dòng trôi của thơ anh, có lúc tưởng như bị ...đuối vậy. Ảo hay thực ? tôi không còn nhận ra. Trời ơi ! vậy thì tôi là ai ? và anh nữa, anh là ai ?

Trong thi đàn ai cũng ngầm hiểu, chỉ trong thơ mà thôi ! Thơ thuần túy, không có sự lẫn lộn giữa thực hư .Tôn trọng lẫn nhau là tiêu điểm chính, vượt qua khỏi tiêu chuẩn đó thì coi như trật rìa, bị loại . Tôi hiểu chứ ! Nhưng vẫn cứ thắc mắc, anh là ai .Tôi bắt đầu sợ hãi cả chính tôi. Tôi bị mất phương hướng khi bị hút vào dòng thơ kỳ lạ của anh. Mỗi bạn thơ trong thi đàn đều chọn cho mình những hướng đi nhất định. Bạn đọc dường như cũng rất thông minh khi đi tìm những thứ thích hợp với tư duy của họ. Anh làm thơ như nghiệp dĩ ,anh có phong cách riêng của anh ,có thể do tự anh lựa chọn hoặc bị động .Còn tôi chỉ chọn thơ như một thứ hoa lá cành tô điểm cho cuộc sống. Tôi phải giữ lại hồn thơ của tôi, là thứ sẽ nuôi tôi trong suốt phần đời còn lại .

Có lúc tôi thấy anh lả lướt như Xuân Diệu, khi bi ai như Hàn Mặc Tử, có lúc ung dung thâm sâu như Lý Bạch. Dù anh hóa thân thế nào tôi vẫn nhận ra một điều rất thật trong thơ anh. Một nổi cô đơn đau đáu, tê tái tâm hồn. Rất nhiều lẩn tôi bật khóc khi cảm nhận những trăn trở trong anh. Anh có một trái tim bao la chất chứa được những nổi đau của người khác, là người có thể chia xẻ với bạn bè, đồng cảm với họ. Rất thi thoảng bạn bè tạt ngang họa hoặc để lại một vài bài thơ ngẫu hứng. Chợt đến chợt đi như gió thoảng mây trôi. Có những trang thơ bị anh bỏ dở cả năm trời, thiếu vắng nụ cười, nhạt nhòa cảm xúc, thiếu lửa thiếu hương. Anh như một cánh chim phiêu lãng, lầm lũi trong cô đơn, gậm nhấm nỗi đau của mình. Những vần thơ có lúc thật tĩnh, nhưng động - ngợi ca nhưng chát chúa - khát khao để rồi lẫn trốn .Chạy trốn số phận phải không anh ? Tôi đoán cuộc đời anh không may mắn, có thể thân hình anh không được hoàn hảo. Có thể anh có một người vợ đồng sàng dị mộng. Anh chưa hề có một người tình biết tận chung tận thủy, để chia xẻ những khát khao cùng anh. Anh có nhiều bạn bè đồng nghiệp, cái này dường như là một thứ gông cùm xiết chặt anh trong cái nhà tù của danh dự - tự trọng và kiêu hãnh .

Có lúc em thấy chính anh bị mất phương hướng !
Anh quên mất anh là ai ? Anh nhập vai rất xuất thần, rồi lại không biết cách thoát ra khỏi vai diễn đó. Hay anh không muốn rời bỏ nó, cứ muốn níu lấy những khát khao tàn héo.
Anh ơi ! anh là ai ?
Anh đã cho cuộc đời này quá nhiều. Anh đã làm một nhạc công thổi những cung trầm bổng, như một họa sĩ phác họa những bức tranh đời đầy màu sắc. Một con ve sầu khản cổ rên rỉ suốt mùa hè, để một ngày gục chết dưới gốc phượng già nua. Còn lại gì cho riêng mình không anh ? Hãy giữ lại một chút cho riêng mình anh nhé ! Một chút nữa cho em, em rất muốn được một lần xoa dịu nổi đau của anh, được làm bạn tri thơ cùng anh, chia xẻ nổi đam mê nghiệt ngã như những con thiêu thân lao vào ánh đèn. Em mới chỉ là một ngôi sao nhỏ bé le lói cuối trời xa, cần lắm thứ ánh sáng dịu vợi tỏa từ anh - Một vì sao Khuê lấp lánh .

Mưa phố núi 7082011

Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2013

thời trang áo dài 2013

 


 
Dáng Lụa - Thái Tuấn 1
 
Với Bộ sưu tập mới cao cấp, đột phá, lần đầu tiên được thiết kế trên công nghệ in hiện đại – Digital, đặc biệt được giới thiệu trong chương trình Paris By Night 106. Trúc và Sen và hai hoa văn được thiết kế, sắp xếp theo bố cục mới trên từng chiếc áo dài. Lấy cảm hứng theo từng dòng thời gian trong ngày: Sáng – Trưa – Chiều – Tối, mỗi bộ trang phục là một cách thể hiện với những cảm xúc khác nhau, mang lại nét độc đáo cho cả Bộ sưu tập.

Bộ sưu tập “Dáng Lụa” còn khắc họa nên bức tranh hòa quyện giữa hiện đại và truyền thống. Cho dù ở nơi đâu và trong hoàn cảnh nào, giá trị văn hóa truyền thống dân tộc vẫn luôn tồn tại trong lòng người Việt Nam.




 
 
 
 
 
 
 


thơ - KHẮC HỌA MỘT NỖI BUỒN





Khắc họa một nỗi buồn


Nếu đem khổ đau tạc vào vách đá
chờ thời gian phủ rêu phong.
Nàng Tô Thị không còn lẻ bóng
Trăng có tỏa sáng các mỹ nhân không ?

Gom hết buồn nhân thế thả sông
Nước mặn đắng loài thủy tộc chết hết.
Con đò nào đưa được sáo sang sông
Ai biết chăng, sông nước sẽ đổi dòng ?

Nếu mẹ không hoài thai em từ nước mắt.
Em làm sao khắc họa được nỗi buồn ?
Như con quốc gọi chiều_giữa mênh mông sóng biếc.
Chẳng có dân tộc nào_nuốt trôi nhục lưu vong.

Mưa phố núi 24012013