Thứ Ba, 17 tháng 12, 2013

thơ - MÙA ĐÔNG

 
MÙA ĐÔNG

Chiều lên đỉnh núi sương mù
Đưa tay với lấy mùa thu muộn màng.
Qua rồi để chớm đông sang
Nghe hơi lạnh ấy mang mang cõi lòng .

Giật mình nói với mùa đông ,
Đến chi sớm vậy ai trông ai chờ
Đông rằng nàng cứ vu vơ
Mùa đông tự có bao giờ mất đâu ?

Nó nằm tận đáy tim sâu
Ngủ yên hạnh phúc ẩn màu nhớ thương
Khi nàng quạnh quẽ cô đơn
Mùa đông thức dậy dỗi hờn bò ra...

Mưa phố núi


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét