
Lãng Quên
Anh đâu phải con thuyền
Giong cánh buồm đưa tiễn
Mà sao ngàn khơi vẫn
Đẩy lòng mình cách xa .
Chiều ơi ! Chiều đi qua
Đọng bờ vai cụm nắng
Đêm khơi nguồn trong vắng
Trãi hồn mình về đâu ?
Có phải lời thề xưa
Đã nhạt trôi ước hẹn ?
Nên mỗi hoàng hôn đến
Tím biếc màu đợi mong .
Biền biệt chiều đi rong
Thả lòng nhấp nhô sóng
Chiều loang - vờn cổ mộ
Em thà mình - lãng quên !
Mưa phố núi 18032013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét