Thứ Ba, 15 tháng 7, 2014

truyện ngắn - ĐAN LẠI THANH XUÂN






ĐAN LẠI THANH XUÂN



Thương cứ đi qua đi lại trước cửa tiệm kim hoàn, đã lần quần ở đây cả buổi sáng Thương vẫn chưa dám đi đến quyết định. Chiếc nhẫn đã đeo vào tay Thương hơn 10 năm qua - 10 năm trời đau khổ nhất trong đời của một người đàn bà - 10 năm của biết bao nhẫn nhịn xót xa. Đã có lúc Thương nghĩ mình thôi đành buông tay trôi theo số phận, gượng làm gì chỉ thêm chồng chất tủi hờn, tránh né làm gì khi mọi thứ đã vượt tầm kiểm soát. Chiếc nhẫn, đã như một niềm hạnh phúc nhỏ le loi ẩn dật tận đáy tim Thương. Một chút hạnh phúc long lanh rạng ngời, để Thương còn nhớ rằng mình vẫn là đàn bà, đã từng là sinh viên trường quản trị kinh doanh Đà Lạt.

Giờ phải tháo nhẫn ra khỏi ngón tay, tháo bỏ chút kiêu sa còn sót lại đem bán cho đời. 15 ngàn đô la đâu phải con số nhỏ, là bao nhiêu mồ hôi và nước mắt của Thương trong đó. Đã 6 tháng nay, Thương cứ gọi đến hết thẩm mỹ viện này đến thẩm mỹ viện khác, để tham khảo ý kiến, để so sánh giá cả, để tìm hiểu những phương pháp hiện đại đầy hứa hẹn. Thương đâu có mong ước mình được xinh đẹp như một nàng tiên. Thương chỉ cầu mong lấy lại chút thanh xuân thời con gái, ôi cái thời của guốc mộc, của áo lụa Hồng Hoa, tà áo dài tha thướt cứ khiến Thương cảm thấy mình thật sự là cô tiểu thư khuê các. Hồi đó Thương được tiếng dể thương mỹ miều, tánh tình ít nói, sống khép kín mà khiến bao chàng sinh viên võ bị Đà Lạt si tình. Hồi đó sao chẳng bao giờ sợ phải lên cân, ăn thứ gì cũng thấy thích thấy ngon. Sức khoẻ phây phây, đỏ da thắm thịt như con gái Đà Lạt chính gốc.

Gia đình sống ở Sài Gòn làm ăn khấm khá, cha mẹ đã gởi Thương lên Đà Lạt nội trú với các soeu. Mỗi lần về Sài Gòn Thương lại nhớ da diết khung trời Đà Lạt, nhớ những chiều tản bộ lên đồi Cù hẹn hò cùng Thuyên. Nhớ những ước mơ nho nhỏ mà hai đứa đã vẽ với nhau, cho nhau và vì nhau...
- Anh muốn Thương sanh thật nhiều con, trai gái gì cũng được...Một lũ mạnh khoẻ, một lũ vui vẻ, giàu - nghèo không quan trọng.
- Em muốn Thuyên dành nhiều thì giờ cho em và con...nghèo cũng kệ...cực khổ không sao...miễn là Thuyên thương em thương con thật nhiều !
- Dù sống ở đâu và làm gì, anh cũng sẽ cố gắng đưa mẹ con em về thăm Đà Lạt mỗi năm một lần...

Chơi với Thuyên từ nhỏ , lần nào về Sài Gòn cũng được Thuyên bịn rịn tiễn chân Thương...rồi lại hồi hộp đợi ngóng Thương. Từng hơi thở của Thuyên như đã quyện vào trong chân tóc. Thương không sao tưởng tượng được nếu một ngày hai đứa phải xa nhau...

Vậy mà Thuyên đã xa Thương 36 năm.

Khi biết tin gia đình Thương đã sắp đặt cho con gái một cuộc hôn nhân vì lợi ích của đôi bên, Thuyên đau đớn giãy giụa trong tuyệt vọng. Gia đình biết rõ tình cảm của con gái mình nhưng họ không thích Thuyên, mà Thuyên nào có lỗi gì ? Không thích chỉ vì không thích...vậy thôi ! Thương năn nỉ khóc lóc mấy tháng trời, bịnh lên bịnh xuống không lay chuyển được ý định của ba má. Thuyên rủ Thương đi theo Thuyên đến một thị trấn xa xôi nào đó để gia đình Thương không sao tìm được. Thương đã ra chỗ hẹn, khóc ngất trên vai Thuyên rồi lặng lẻ quay về. Rồi Thuyên vào lính, rồi Thương lấy chồng. Cuộc tình kéo dài mười năm của hai đứa tan theo bọt nước.

Sau 1975, Thương nghe tin Thuyên trốn trại cải tạo vượt biên ra hải ngoại, rồi cưới vợ sanh con. Nhớ Thuyên, Thương chỉ còn biết đan áo, Thương giỏi nhất là đan áo len. Bởi Thương cần mẫn khéo tay, giỏi phối màu. Những chiếc áo len có những họa tiết rất đẹp, rất nam nhi chính là niềm kiêu hãnh của Thuyên. Đan xong áo Thương còn đan kèm chiếc khăn quàng cổ khớp màu khiến Thuyên nổi bật trong đám đông. Bạn bè cứ trêu Thuyên điệu, kệ họ ! Những chiếc áo có nhãn hiệu tình nhân Thuyên chẳng bao giờ biết chán. Thuyên còn mong ước trời lạnh quanh năm để lúc nào cũng được mặc áo của Thương đan.

Chồng Thương không thích mặc áo len, anh cho rằng nó hầm hơi ngứa ngáy. Anh chỉ thích mặc áo jacket-bludong có nhiều túi, kéo phẹc mơ tuya. Lúc đầu Thương còn cố đan áo nài ép chồng, rồi cũng trở nên vô ích. Càng bị nài ép, chồng Thương càng căm ghét áo len.
- Cô không biết làm gì khác ngoài đan áo hay sao ? Nấu ăn thì dở ẹt, lại không chịu học cách buôn bán với người ta. Sao cô không học được gì từ ba mẹ cô vậy ?

***

Những chiếc áo Thương thức thâu đêm đan để kịp bỏ mối ra chợ không mang lại bao nhiêu tiền, Thương chẳng biết làm công việc gì khác. Mỗi lần đan áo là mỗi lần Thương da diết nhớ Thuyên. Được đan áo là được sống lại trong kỷ niệm với Thuyên. Còn đan áo thì tình yêu không bao giờ chết trong lòng Thương.

Rồi vợ chồng Thương cũng dắt díu nhau vượt biên, được định cư tại Nhật. Người Nhật rất chuộng áo len đan tay, những chiếc áo đem lại cho Thương thâu nhập ổn định đủ để trang trải cho một gia đình nhỏ. Càng ngày Thương càng mê đan áo. Thương dành hết thì giờ để đan áo, cần mẫn và chăm chỉ để đan thành mộng ước của đời mình. Thương buông lơi bếp núc, ngại giao thiệp ,không biết cách chìu chồng. Cô sống chỉ để đan áo. Một ngày nào đó Thuyên sẽ nhìn thấy những chiếc áo, sẽ nhận ra người đan nó, sẽ tìm ra Thương.

Thuyên ơi ! Anh có hạnh phúc không ?
Ai đan áo cho anh mặc ?
Vợ anh có hiền lành nhẫn nhịn như em không ?
Anh có yêu cô ấy không ?

Thỉnh thoảng nghĩ đến Thuyên, nước mắt rơi nhạt nhòa trên áo. Cũng có lúc Thương cười rúc rích một mình tưởng tượng cảnh Thuyên mặc thử những chiếc áo phối màu theo phong cách mới, hiện đại và trẻ trung . Những chiếc áo phảng phất nét văn hóa đặc thù của xứ Phù Tang.

Vợ chồng Thương ngày càng xa cách nhau.
Không chịu nổi một người vợ cả ngày chỉ biết cặm cụi đan áo, lặng thinh trước những cơn phẫn nộ của chồng, lạnh tanh trên giường ngủ...không màng đến những thú vui ái ân. Chồng Thương bắt đầu đi ngang về tắt. Mặc kệ ! Thương không biết ghen, không thèm ghen.

Một ngày đứa con trai nhỏ bỗng nói với mẹ :
- Mẹ ơi ! Cô giáo cứ tưởng mẹ là bà ngoại cơ ! Sao mẹ của bạn trẻ đẹp hơn hả mẹ ?
Thương điếng hồn nhìn mình trong gương, già nua héo hắt như một đóa hoa khô, ủ ê như những chiếc lá cuối mùa chờ rụng, nhìn con thơ Thương nghẹn ngào nuốt lệ
- Mẹ ơi, con muốn có mẹ đẹp như mẹ của bạn vậy.
Thương ghì con vào lòng
- Ừ ! Mẹ già, mẹ xấu. Con còn yêu mẹ nữa không ?
Thằng bé không trả lời, chỉ biết vòng tay níu chặt cổ mẹ.

Càng ngày chồng càng vắng nhà nhiều hơn, rồi ngủ đêm ở nơi khác, rồi đi luôn không về nữa.
Thương không buồn khổ mà chỉ thấy xót xa. Còn chi nữa để buồn ? Khi nỗi buồn đã ăn sâu bén rễ trong thịt da. Nỗi buồn đã có tuổi từ ngày xa Thuyên, nó dài ra, nó lớn lên với tuổi đời chồng chất. Buồn không còn đếm được . Buồn không thể có tên. Buồn triền miên day dứt như một tình khúc mà mỗi ngày tự nó vẫn hát trong tâm hồn mình. Nó thấm đẫm vào trong từng thớ thịt, nó thoát ra từ ánh mắt , nó đi theo từng bước chân. Nó tự hủy diệt rồi tự tái sinh, nó rách rưới rồi chắp vá. Buồn - như một giống ký sinh trùng đã ăn mòn vào những thớ não, nó khiến Thương quên mất cuộc sống trước mặt, thường đuổi Thương về dĩ vãng sau lưng.


Chỉ còn hai mẹ con, những chiếc áo len đủ màu vẫn là nguồn thu nhập đáng kể. Mỗi ngày đưa con đến trường rồi lại cặm cụi ngồi đan. Dư giã chút tiền Thương không biết làm gì đã mua cho mình chiếc nhẫn này. Món trang sức chói ngời khiến Thương cảm thấy mình đỡ đơn điệu. Thương luôn luôn đeo nó trên tay, kể cả lúc đi ngủ. Thỉnh thoảng đưa lên ngắm trước đèn, cảm nhận những tia sáng long lanh ánh tím, Thương gậm nhấm chút lãng mạn vương giả còn sót lại trong tâm hồn mình.

Thuyên ơi ! Anh ở đâu ?
Anh có nhớ Thương không ?

Những ngón tay Thương thay đổi hình dạng kỳ quái, chỗ thì teo tóp xương xương, chỗ thì sưng lên thành những cục sần sùi như tay bà lão. Làn da khô quắt vì tiếp xúc thường xuyên với len sợi. Thuyên mà nhìn thấy chắc không còn dám hát : " Bàn tay năm ngón em vẫn kiêu sa..."

Đứa em gái bên nhà bỗng gọi điện thoại sang.
- Chị Thương nè, chị có tưởng tưởng được không ? Anh Thuyên về tìm chị đó .
-...
- Chị Thương ! Ảnh muốn gặp lại chị, thăm chị , chị nghĩ sao ?
- ...
- Cái bà này, người ta tình nghĩa hỏi thăm bà...mà bà...
-...
Chị làm sao dậy ? Chị ...
- Chị không muốn gặp ảnh đâu ! Chồng chị ghen lắm. Chỉ điện thoại thăm hỏi thì ok.

Bao nhiêu năm nay Thương vẫn giấu nhẹm gia đình chuyện chồng đã bỏ rơi mẹ con Thương. Thương chỉ gởi hình thằng nhỏ về bên nhà , không dám gởi hình mình. Bây giờ mà gặp lại Thuyên ư ? Mình đã quá già, quá tàn tạ làm sao Thuyên nhận ra ? Sợ sẽ khiến Thuyên đau lòng, có thể tình cảm hai đứa rồi lạnh nhạt như những chuyện tình khác trong đời.

Thuyên gọi mỗi tuần, và bày tỏ ý định sang Nhật thăm Thương. Thương tìm mọi cách thái thoát, lần lửa hẹn lùi. Thà để Thuyên nghĩ tới Thương bằng hình ảnh mỹ miều thời con gái, một nàng Thương rất tiểu thơ đã sống âm ỉ trong lòng Thuyên.

Con trai Thương đã ra trường được nhận việc ở một hãng lớn bên Mỹ. Con về nhà hỏi mẹ :
- Mẹ ! Mẹ có muốn đi theo con không ? Bên đó mẹ sẽ có bác Thuyên bầu bạn đỡ buồn hơn mẹ à. Con cũng phải cưới vợ. Chẳng lẻ mẹ cứ thui thủi như vậy hay sao ?
Thương đã suy nghĩ suốt một tháng trời. Chỉ có một mẹ một con lòng dạ nào rời xa thằng nhỏ. Mà sang bên ấy thì phải gặp Thuyên ?
Thằng con trai sang Mỹ làm việc mà ngày nào cũng lo gọi hỏi thăm mẹ
- Mẹ ơi , mẹ có buồn không ? Mẹ có nhớ con lắm không ?
- Bác Thuyên dễ thương lắm mẹ ơi ! Vợ bác mất lâu rồi ! Bác vẫn ở vậy. Mẹ đừng lo sợ gì nha, bác ấy già lắm rồi đầu tóc bạc trắng.
Bác ấy rất nhớ mẹ , mong mẹ sang bên này với con.

***

Thương quyết định làm giải phẫu thẩm mỹ , chỉnh trang lại dung nhan của mình. Ừ ! Thì hai đứa đều già, đã lọm khọm hom hem. Nhưng Thuyên ơi ! Duy nhất trong mắt anh em muốn mình trẻ trung xinh đẹp dù phải đánh đổi giá nào. Con trai đã làm việc lương khá em không cần cặm cụi đêm ngày đan áo len. Từ nay em chỉ đan áo đan khăn cho mỗi anh. Em muốn những ngày tháng còn lại Thuyên được ấm áp bởi những chiếc áo nhãn hiệu tình nhân. Em chưa bao giờ hỏi Thuyên nhưng em biết, chỉ những chiếc áo do chính tay em đan mới làm Thuyên ấm nhất, kiêu hãnh nhất. Khi Thuyên mặc những chiếc áo của em Thuyên lại bảnh bao hào hùng như ngày nào.

Cho em thêm tí thời gian ,nha Thuyên ! Để em đan lại xuân sắc của mình, rồi dũng cảm sang với con và anh. Lỡ em không may mắn có thể chết dưới tay một bác sĩ nào đó. Thuyên hãy nhớ em bằng hình ảnh của em ngày xưa. Em muốn thế và khát khao được thế ! Chỉ cần Thuyên đợi em , thông cảm cho em.

Một đời em đan áo, một đời em chờ đợi anh. Rồi chúng ta sẽ đi tiếp quãng đường còn lại dẫu thanh xuân đã qua. Em cần lấy lại chút tự tin cho mình để có đủ can đảm sánh vai bên anh, bên con. Em biết Mỹ chính là vùng đất hứa, và em tin bờ vai anh là bến bờ an toàn dành chỉ cho em. Em nhớ anh nhiều lắm Thuyên ơi, hãy chờ em. Thuyên nhé !

Mưa phố núi 26-11-2012


Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2014

truyện ngắn - Nhân cách





Nhân cách



Hai Nghĩa đang ở trần thả mình đong đưa trên chiếc võng dù. Lòng chàng đang hướng về đồng đội, anh em trên đó có chịu nổi cái nắng gay gắt này không ? Nắng như đổ lửa, vùng cao nguyên quanh năm gió lộng ít khi bị cái nắng thiêu đốt như hôm nay. Cái nắng cứ hun hút bất chấp những đợt gió hạ Lào. Cao nguyên mùa này ít mưa, những con đường đất đỏ tung bụi mờ...Thỉnh thoảng một chiếc xe nhà binh chạy ngang qua thả làn khói đen xì, xồng xộc vào mũi Nghĩa. Nghĩa thường gọi đùa - khói thơm từ địa ngục - có cuộc chiến nào lại không mang bóng dáng của tử thần. Gương mặt còn trẻ măng đã được gắn lon trung úy, dù Nghĩa không đẹp trai lắm vẫn là mẫu mực cho những mơ ước thầm kín của đàn bà con gái chốn này. Vậy mà trái tim sôi nổi kia chưa một lần thổn thức đập nhịp yêu.

Út Son ở đâu chạy xồng xộc về kéo giựt tay Nghĩa :
- Hai ơi ! Mau cứu con Đào đi Hai.
- Lại cái trò khỉ gì nữa ta ? Út không lo ôn bài đi, lộn xộn ! Sắp thi cử tới nơi rồi, Út mà trượt kỳ này Hai xúi má đem gã cho sớm...
- Em nói thiệt mà Hai, Hai mà không cứu kịp bà bác đánh chết con Đào bi giờ !
- Nó đoảng lắm ! Cứ để má nó dạy, con nít biết gì mà xía. Mà nhỏ nè, chiều nay không được quên món rau lang luộc chấm mắm nêm của anh đâu nhe !
- Biết rồi mà... à... ngày nào cũng từng đó, Hai chưa ngán hay sao ? Nuôi Hai kiểu này cuối tháng Út lại dư tiền...hihi...thêm chiếc áo dài mới á nghen ! Mà Hai không được nhiều chuyện với má đó.
- Ừ, ngoan ! Lĩnh lương Hai cho thêm chút nữa...tha hồ diện hén ! Miễn Út thi đậu ha ? Tụi bạn anh si cô Út lắm đó...
- Xí ...! Ai thèm ? Bạn Hai già chát...hehehe...cũng tại Hai hết đó, nên con trai bà bán mắm cứ trêu ghẹo người ta...
- A ha ! Nghĩa là sẽ được ăn mắm ...suốt đời...sao ta ?
Út Son lững thững đi vô nhà trong...đôi gò má hây hồng thèn thẹn. Được một lát Út lại trở ra... ỉ ôi tiếp.
- Năn nỉ Hai nè, Hai cứu con Đào giùm đi không thôi nó chết mất. Tội nghiệp nó mồ côi mồ cút Hai nờ...
- Sao bà bác lại đánh nó ? Vì chuyện gì ?
- Thì Hai cứ qua bển đi...thì biết...iết !

Chiều cô em để bữa chiều không thiếu mắm nêm rau luộc. Nghĩa xỏ chân vào đôi dép, rút chiếc sơ mi máng trên gạc nai khoác vào mình bương bã đi ra cửa còn ngoái lại dặn dò.
- Sợ mi luôn đó Út, thôi lo bữa chiều đi !

Nghĩa vừa bước vào sân đã thấy lũ trẻ bu quanh. Con Đào quỳ dưới đất quần áo rách bươm, trơ những lằn roi, tóc tai rủ rượi bàu nhàu. Nó khóc, nó gào, nó rên rỉ... Cả đời Nghĩa sợ nhứt cảnh đàn bà con gái khóc lóc.

Bà bác họ cầm một cây roi mây dài quất tới tấp trên người con Đào. Nó vốn đẹt dí lại khờ câm không biết xin xỏ chỉ biết rên rỉ ai oán...
- Đau ! Đau quá mạ ơi, con muốn chết, con muốn chết tức thời !
- Mi không khai thằng mô thì tau cho mi chết. Mạ đánh chết còn hơn chết đường chết chợ con ơi ! Đồ con bất hiếu, sao tau lại đi nhặt cái thứ mèo mả gà đồng về nuôi ? Huhuhu...khổ thân tui ri trời ơi ...là trời ! Bà vừa đánh con vừa đau mình vật vả.

Vừa nhìn thấy Hai Nghĩa con Đào ngưng kêu than, đôi mắt của nó xoáy vào Hai Nghĩa van nài. Gương mắt nó xanh xao tiều tụy lại bầm dập đòn roi trông thảm quá chừng. Bà bác không nhìn thấy Nghĩa cứ tiếp tục hạ roi. Đám con nít bu quanh cười nắc nẻ, có đứa còn giả giọng kêu gào của con Đào khiến cả bọn ôm bụng thi nhau cười.

- Mi khai ...khai ra mau, cái đồ nghiệt chủng, cái đồ chằn ăn trăn quấn ! Huhuhu...tau già lắm rồi còn khổ đường con cái, cái đồ loạn thần phản nghịch...
Cả thân hình bà bác cứ ngả nghiêng theo những lằn roi mà cánh tay già nua vừa hạ xuống nâng lên.
Mắt con Đào cứ nhắm vào tim Nghĩa mà xoáy...mà nài...
Nghĩa thấy lòng dạ bức rứt khó chịu quá, muốn trở gót lui cho xong để khỏi bị ánh mắt của con Đào trù quyến...Vậy mà chẳng hiểu sao đôi chân cứ nặng trình trịch trở gót không đoạn...

Nghĩa nhớ lại một đêm mưa gió 10 năm về trước...

Nghĩa đang ngồi ôn bài chuẩn bị cho kỳ thi bỗng nghe tiếng bà bác la thất thanh trong đêm. Nghĩa lật đật chạy qua thấy con Đào lên cơn động kinh giãy đành đạch trên nền xi măng như con cá mắc cạn. Nghĩa lấy một cái muỗng lớn nhét vào miệng nó, rồi một tay giữ cái muỗng , tay kia bế thốc nó chạy một mạch tới bệnh viện tỉnh.

Con Đào bị đậu mùa hành lên cơn sốt cao rồi trở chứng giựt kinh phong. Nếu Nghĩa không lẹ chân cứu con Đào đêm đó nó chắc đâu rơi vào cảnh tình hôm nay. Từ nhỏ nó đã bị chính cha mẹ ruột bỏ rơi, được một người đàn bà góa chồng nhặt về nuôi. Bà bác chỉ biết thương con mà không biết chăm sóc nó tử tế. Đào lớn lên èo uột như cây lúa bủng úng hư hao. Nó đã 18 mà như trẻ 13, cả xóm ai cũng gọi nó là Đào khờ, đào ngố. Ai mà ngờ câu chuyện ngày hôm nay...

Làm như đã thấm mệt bà bác buông roi khóc huhu. Bà cứ dập đầu xuống nền nhà mà khóc thảm. Tiếng khóc cứ như những đợt sóng dập từng hồi vào lòng Hai Nghĩa. Sóng nhỏ rồi sóng to.
- Mi không chết thì để mạ chết Đào ơi ! Mi hư thân mất nết tại mạ không biết dạy, mạ phải chết thay cho mi...
Trán bà bác đã tươm vài vệt máu.
Con Đào lết tấm thân tàn tạ tới bên mạ nó.
- Mạ ơi đừng, Đào muốn chết, để Đào chết cho rùi khỏi làm khổ mạ.
Rồi cả hai mạ con họ thay nhau dập đầu vô tội vạ...

Vòng tròn hiếu kỳ nở rộng ra, con nít vòng trong người lớn vòng ngoài. Cả xóm như rủ cả về đây, lời ra tiếng vào...lao xao.
- Cái đồ mẹ góa con côi tưởng chẳng ma nào rớ tới...Hứ !
- Xì...! Chuyện thường ngày ở huyện, làm gì ầm ỉ dử... ử ?
Có cả tiếng đàn ông xen vào.
- Đồ con khùng mà cũng bày đặt !
- Hehehe...con khùng chửa hoang ...con khùng móng chuồn nè...hihihi...
- Im hết đi ! Mọi người làm ơn tránh ra.
Nghĩa dõng dạc lên tiếng khiến đám đông im bặt. Đám đông giãn ra một chút chỉ còn tiếng lũ trẻ cười ngây ngô...
- Con Đào cũng móng chuồn nữa tui bay ơi !

Bà bác lại đứng dậy chụp cái roi quất xuống đầu con Đào tới tấp. Chẳng biết bà lấy sức mạnh từ đâu ra mà tiếng roi rớt cứ nghe vun vút. Da thịt con Đào toé máu thành từng vệt dài. Nghĩa nhào tới giựt lấy cái roi trên tay bà bác.
Bà ương ngạnh hung hăng.
- Tui dạy con tui không được thì cứ để tui giết nó. Cậu làm ơn tránh ra !
- Bác muốn giết nó lắm phải không ? Thì cứ lụi cho nó một dao chí mạng. Bác đừng hành hạ mình như thế.
Đào được nước kêu xin.
- Cứu em , Hai ơi ! Cứu con... Đào với.
- Hahaha...Hihihi...Hehehe...
Bọn trẻ được một trận cười thỏa thích.
- A ha ! Anh hùng cứu con khùng đi ! Cứu đi...cứu !
- Bác bình tĩnh đi chuyện đâu còn nguyên đó. Bức xúc quá chẳng giải quyết được chuyện gì, vào trong nhà đã bác.
- Vào răng được mà vào ? Mặt mũi nào mà nhìn ôn mệ tổ tiên ? Thôi thì con dại cái mang, cậu cứ để mạ con tui được chết, chẳng phải ô uế xóm làng.
- Bác già rồi còn chịu được mấy ? Để con Đào vô nhà tắm rửa đi nha ?

Đào bò lê vào nhà ngay tắp lự, nhưng chỉ vài bước chân lại ngã chỏng lăn quay. Chẳng còn sức mà bò nữa, Đào nằm kềnh ra đó mà rên hư hử.

Bọn con nít nhặt đá chọi tới tấp vào người Đào...
- Chọi chết ả Đào nằm vạ kìa...cho chết...chết đi !
Thấy Đào bị trúng đá, bà bác nhào tới nằm đè lên người nó chở che. Cả miểng dừa khô chọi vào đầu bà, bà cứ trân mình chịu trận.
Tiếng chân người chạy rầm rập đến mỗi lúc một đông. Xóm nhỏ vốn yên tĩnh chẳng ai muốn bỏ lỡ cơ hội coi tuồng.
- Mạ cứ để mặc Đào chết, mạ ơi !
- Mạ chết theo con, sanh mần răng cục oan gia nớ, rùi lấy chi nuôi ?
- Tôi nuôi ! Nghĩa thấy mình lên tiếng mà phát hoảng.
Đám đông ngưng ném . Hai mạ con khốn khổ ngồi dậy giương mắt nhìn Nghĩa ngơ ngác.
- Á à...Ra đứa bé là con ông sĩ quan hỉ ?
Con nít lại cười rộ lên, một vài bà thím sụt sùi lau nước mắt. Nghĩa lấy hết can đảm quay qua đám đông.
- Tôi sẽ nuôi đứa bé, nó là con tôi. Sẽ mang họ tôi, mọi người làm ơn giải tán !

Đám đông ngoan ngoãn giải tán từ từ... Chỉ còn tiếng trẻ cười lác đác...
- Xê ! Tưởng gì, sĩ quan cũng biết ăn vụng...
Nghĩa mặc kệ người ta nói gì, bế con Đào vô nhà đặt nó nằm trên phản...rồi lẳng lặng ra về.
Từ đó mỗi tháng trích lương của mình đưa cho bà bác.

Con Đào ngày càng phổng phao, chiếc bụng càng lớn nó lại càng trổ mã. Cứ thoáng thấy bóng Hai Nghĩa là nó chạy tuốt qua bên nhà, ngồi yên lặng một xó chờ Hai Nghĩa sai vặt. Dạo này nó còn biết chải chuốt tinh tươm ra dáng con gái. Hai Nghĩa thì cứ lo trốn nó mãi, bao nhiêu lần nhờ con Út đuổi về mà nó ngồi lì ra đó. Trời lạnh nó đi pha trà gừng. Trời nóng nó quậy đá chanh. Mỗi ngày nó vào phòng Hai Nghĩa dọn dẹp ngăn nắp. Tuần nào không thấy bóng Hai Nghĩa về nó cũng biết đi ra đi vô ngóng trông.

Dần dà Hai Nghĩa ở luôn trong doanh trại không dám về nhà nữa. Ba má nhớ con lại phải lặn lội đi thăm. Chỉ có Út Son là phây phây không bị ông anh khó tính kềm cặp. Không phải cất công đi tận chợ xóm nhỏ mua mắm nêm cho anh, không phải lặt rau lang nên khỏi bị đen mấy đầu móng tay xinh đẹp.

Phố chẳng còn cô nào mơ màng đến Hai Nghĩa nữa !

Em út cũng hết nể mặt ông chỉ huy, Nghĩa đã mất đi sự hiên ngang ngày nào không dám ra quán nhậu với lính. Nghĩa cũng tránh xa vũ trường hộp đêm vì không muốn mình trở thành đề tài cho người ta đàm tiếu.

Ngày con Đào chuyển bụng, nó bày đặt làm nư khóc lóc đòi Hai Nghĩa về...nó mới chịu...sanh. Nghĩa giữ đúng lời hứa cho đứa bé mang họ mình. Con Tẹp cũng xấu xí như mẹ nó, bà bác nghĩ rằng cái tên vô duyên như vậy sẽ tránh cho nó những phiền toái về sau.

Con Tẹp tuy xấu lại là đứa bé khoẻ mạnh, lớn nhanh, trí khôn bình thường.

Không có cách chi lấy vợ tỉnh nhà, Hai Nghĩa hỏi cưới một cô thôn nữ tận trên đồn lũy xa. Vợ Hai Nghĩa phúc hậu thiệt thà hết mực kính nể chồng. Hai vợ chồng mặn mà sanh con năm một. Mỗi lần vợ Hai Nghĩa sanh thì mụ Đào lại khăn gói lên đường chăm nuôi đẻ.

***

Năm con Tẹp 16 tuổi không biết nghe ai mách bảo mà nó lặn lội tìm lên khu kinh tế mới tìm cha. Rồi vào tận rừng sâu, gặp Hai Nghĩa đang chặt củi đốt than cả người lem luốc, nó cứ nhào tới ôm ghì lấy cha làm Hai Nghĩa sượng trân.

- Cha ơi ! Sao cha không gần gũi con ? Có phải tại vì con xấu xí không được như các em kia. Cha cho con ở lại đây phụ việc với cha nhé ! Con không về phố nữa đâu, con nhớ cha lắm.
- Lúc nào nhớ lên thăm cha rồi về với mẹ. Con phải ráng học thì mới mong thoát cảnh lầm than. Các em ở đây thiệt thòi hơn con điều kiện học hành. Con gái đã lớn, biết ngoan cha thương. Bán xong vụ than này, cha sẽ cho hai mẹ con chút vốn ra chợ học mua bán với người ta.
- Tẹp thích ở rẫy với cha hơn, thích được đỡ đần cha. Mẹ không biết mua bán đâu, sẽ làm cụt vốn. Mẹ già yếu lắm rồi, Tẹp sợ người ngoài chợ miệng mồm độc ác, cha ơi cha !

Hai Nghĩa bẻ bắp nướng cho con ăn đỡ lòng, rồi dẫn nó ra lộ đón xe bộ đội gởi nó về phố. Hai Nghĩa nghẹn ngào nhìn theo cái tướng thất thểu của nó lủi thủi trèo lên xe tay còn gạt nước mắt.

***

Hai năm sau, Hai Nghĩa chết trong lúc đang làm rẫy, chẳng ai biết vì sao.

Mụ Đào và con Tẹp dắt díu nhau lên khu kinh tế mới để tang Hai Nghĩa. Trong lúc mọi người đang làm lễ chuẩn bị hạ huyệt, đột nhiên mụ Đào cào xé quần áo mình rồi dập đầu vào cỗ quan tài.
- Anh Hai ơi tui thiệt đắc tội. Nhưng tui không muốn anh Hai đem theo bí mật xuống mồ.
Rồi mụ chạy lại trước mặt vợ Hai Nghĩa dập đầu xuống đất mà lạy.
- Em cắn răn cắn cỏ lạy chị ! Anh ấy không phải ba con Tẹp mô ! Không phải...

Chẳng có ai buồn trả lời mụ. Họ cứ lặng lẽ thả chiếc quan tài từ từ xuống huyệt...Vợ Hai Nghĩa và bầy con cứ đứng trơ mắt nhìn. Vợ Hai Nghĩa chưa hề lên tiếng nói một câu nào, kể từ lúc đứa con trai lớn hớt hải chạy về nhà báo tin Hai Nghĩa gục ngã... Chị cứ âm thầm lặng lẽ để mặc cho bà con chòm xóm muốn làm gì thì làm, các con cứ răm rắp làm theo các chú bác.

Bỗng dưng có tiếng sét nổ lớn từ thinh không. Trời kéo mây u ám, mụ Đào vẫn tiếp tục xé nát quần áo...xé cho đến manh vải cuối cùng...lộ ra tấm thân gầy tóp nhăn nheo...

- Tôi chẳng xứng đáng để nhận ơn mưa móc từ anh Hai. Bao nhiêu năm nay dù cực khổ cách mấy, anh vẫn nhín tiền cho mẹ con tôi.
Trời ơi răng lời tôi nói không có ai tin vậy ? Hai Nghĩa không phải ba con Tẹp ! Không phải đâu mờ...
- Mẹ ! Mẹ điên rồi ! Đừng ai tin lời mẹ tôi. Mẹ tôi hóa điên thật rồi. Xin cứu mẹ tôi...với !

Chẳng có ai lên tiếng, mưa bắt đầu nặng hạt - lộp bộp rơi !

Mưa phố núi 18-11-2012

Chủ Nhật, 2 tháng 3, 2014

Mì ý theo phong cách California


 
Spaghetti & meatballs  
 
Vật liệu : 
1 hộp mì ống 1 pound
1 pound thịt bò xay
1 lon paste tomato 8 ounces
1 quả trứng gà
1 củ hành tây lớn
1 củ tỏi
1 cục bơ cỡ 1 ounce
4 muỗng canh cheese sợi 
4 muỗng canh bread crumbs ( bánh mì khô nghiền nhỏ )
Olive oil ( virgin hoặc extra virgin dùng để ướp )
Canola oil ( dùng để chiên )
Italian seasoning ( là một hỗn hợp hương liệu khô nghiền nhỏ gồm : Marjoram - Thyme - Rosemary - Savory - Sage - Oregano & Basil ) có bán tại các chợ  Mỹ . 

Muối - đường - tiêu - ớt bột đỏ - bột tỏi khô 


 

 


Chuẩn bị :

1 - Hành tây & tỏi băm nhỏ rồi chia làm hai phần, một để ướp vào thịt phần kia để làm sauce.
2- Ướp thịt
 Bỏ  thịt xay vào một cái tô lớn. Cho vào thịt : hành +tỏi + 1 muỗng canh dầu Olive +1 muỗng cà phê đường +1/2 muỗng cà phê muối + 1/2 muỗng cà phê bột tỏi + 1/2 muỗng cà phê tiêu +1/4 muỗng cà phê ớt bột đỏ + 1 muỗng cà phê Italian seasoning.Trộn cho thịt ngấm đều gia vị rồi để qua một bên đợi 15 phút .
 Cho vào tô thịt 2 muỗng canh cheese sợi + 4 muỗng canh bread crumbs + đập vào một quả trứng. Trộn đều rồi vo thành viên lớn hơn đầu ngón tay cái.






3- Chiên thịt
 Bắt chảo lên bếp cho nóng, cho 2 muỗng canh dầu ăn vào. Cho thịt viên vào chiên hơi vàng đều hai mặt.






4 - Luộc mì
Cho vào nồi khoảng hai lít nước +chút xíu muối +mì ống, nấu trên lửa lớn. Khi mì sôi dùng đũa trộn để mì chín đều, khoảng 5 phút gắp thử cọng mì thấy vừa mềm là được. Tắt bếp ! Đợi thêm 5 phút nữa đổ mì ra rổ, xả nước lạnh xốc cho thật ráo. Cho vào mì một muỗng canh dầu Olive xốc đều cho cọng mì óng mượt rời sợi dễ gắp.




 


Làm sauce :
Cho 1 muỗng canh dầu Canola vào nồi, dầu nóng cho phần hành tây còn lại vào xào cho thơm. Cho tỏi vào xào đến hơi vàng thì cho cục bơ vào. Đổ hết lon paste tomato vào nồi +2 lon nước +1/2 muỗng cà phê muối +1 muỗng cà phê đường + 1/4 muỗng cà phê tiêu +1 muỗng  cà phê Italian seasoning + 2 muỗng canh cheese sợi .
Cho thịt vào nồi sauce, đậy nắp lại vặn lửa vừa đợi 10 phút.
Nêm nếm lại nước sauce cho vừa ăn . Yêu cầu sauce phải vừa mằn mặn, ngòn ngọt, chua chua, sền sệt .
 
Cho mì ra dĩa, rưới nhiều nước sauce đều trên mặt mì, thêm vài cục thịt viên vài cọng ngò trang trí .
Bạn đã có một dĩa mì Ý theo phong cách California. Món này phải dùng nóng. Cắn vào miệng viên thịt phải mềm- xốp, mùi vị đậm đà,beo béo, thơm thơm...
Cọng mì suôn mượt trôi tuồn tuột vào cổ họng. Ăn một lần nhớ mãi !




 
Ngọc Mưa 02032014
 

Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014

thơ - Trăng ướt




Trăng ướt 
 
Trăng rất ướt - môi em đang khát !
Ánh dịu buồn vằng vặc mấy mùa thương.
Thơ đang khóc - hồn ai tan nát.
Điệu ru buồn man mác đẫm tơ vương.
 
Đêm thiếu trăng ta tìm nhau trong bóng
Gọi tên người xuôi đò cập sông tương.
Tàn canh vắng chỉ một người thức trắng,
đợi một người biền biệt xa xăm...
 
Trăng lỗi hẹn tình ơi biết muộn,
bên kia trời mưa có ngấm bâng khuâng ?
 
Khóc nhau duyên nợ bẽ bàng
Tình ơi yên giấc lau hàng lệ khô.
 
Mưa phố núi 21022014 


Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2014

Quà Valentine's Day - Dipped Strawberries

 
 
Nhân mùa tình yêu, Ngọc Mưa xin chia xẻ với các bạn và quý anh chị em một món quà ngọt ngào,
cách làm dễ dàng đơn giãn, lại dễ làm hài lòng người nhận - Dipped Strawberries


Dipped Strawberries
 
 
Vật liệu :
* 1 pound chocolate ( loại dùng để dip )
* 4 pounds dâu tươi ( chỉ lựa những trái dâu không quá chín, thân cứng )
* Khuôn dùng nướng bánh ( lót giấy sẵn )
* Hộp plastic hay foil ( loại cho food togo )

Cách làm :
Dâu rửa sạch để thật ráo .
Cho chocolate vào tô sành sâu lòng, để vào miccrowave 1 phút, đánh cho tan đều thành dung dịch sền sệt .
Cầm nhúm lá xanh nơi cuống trái dâu nhúng vào chocolate cho ngập 2/3 thân dâu, ngoáy một vòng rồi lắc nhẹ để phần chocolate thừa rơi xuống tô. ( Nếu không quen tay bạn có thể dùng que tăm nhỏ ghim vào đầu trái dâu nhúng cho dễ .)
Xếp dâu vào khuôn đã lót sẵn giấy rồi để ngay vào tủ lạnh ít nhất 2 tiếng .
Lựa những trái dâu cùng kích cỡ xếp vào hộp rồi thắt dây trang trí .
Dippep Strawberries cất vào tủ lạnh giữ được tươi ăn dần trong 1 tuần.
Happy Valentine 's Day !

Ngọc Mưa 2014
 
 
 
 
 
 






Thứ Năm, 13 tháng 2, 2014

thơ - Ở cuối con đường

 
Ở cuối con đường
 
ở cuối con đường nhỏ
nơi cất giữ tình yêu
đi về ngày hai buổi
lưu luyến nhau những chiều .

ở cuối con đường ấy
tay vụng về níu tay
vai run chân cuống quýt
dối tình má đỏ hây...

ở cuối con đường rẽ
hương hoàng lan ngất ngây
nụ hôn nào cũng vội
trong khẽ khàng lá bay !

ở cuối con đường đó
ta lặng lẽ chia tay
mắt nhìn nhau trăn trối
lối mòn ngập heo may .

ở cuối con đường xưa
dòng thời gian im tiếng
cơn mưa chiều bất chợt !
nuối tình xưa về đâu ?

con đường vẫn còn đây
hương tình bay quanh quất
hàng cây buồn lây lất
dỗi chiều - chiều mãi trôi ...
*
Mưa phố núi Valentine 2014