Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2014

Thơ- người tình



Người Tình 

Này người tình , 
Người tình xa xôi ơi ! 
Anh có em mãi mãi trong đời , 
cho đến khi tim anh ngưng thở . 
Ngưng dòng thời gian trôi . 


Này người tình , 
người tình của riêng tôi . 
Hãy giữ lại trên môi 
nồng nàn mùi son cũ 
Giữ bùa mê thuốc lú 
như khi ta nói yêu lần đầu . 
Yêu anh dài lâu , 
Yêu anh đậm sâu ... 



Tình yêu không có màu 
Thời gian không có tuổi 
Ta lấy gì đo nhịp nông sâu ? 



Anh hãy yêu em như yêu ánh nắng , 
Tia bình minh đầu ngày 
Cho đến khi những vì sao lấp lánh 
chia rộn rã mê say . 



Hãy yêu em - như yêu cuộc đời này 
Anh ! người tình - của chỉ riêng em . 


mưa phố núi

Thứ Tư, 1 tháng 10, 2014

Truyện ngắn - Hương Sả



                                                   HƯƠNG SẢ
                                                           
 
Thường thì tiệm đóng cửa lúc 7 giờ.Hôm nay trời đẹp quá ,người Mỹ có thói quen đưa gia đình ra ngoài chơi hưởng không khí trong lành.Thứ bảy mà đẹp trời thì shopping Mall rất vắng khách.
Đã 6g30 , Amy cho nhân viên về sớm.Chỉ mình cô ở lại lui cui dọn dẹp. Mang tiếng làm chủ mà cô lại khổ hơn bất cứ ai . Salon của cô nằm trong mall , một salon spa rất sang trọng trong khu khá giả. Từ đây ra biển Laguna Beach chỉ độ 20 phút lái xe. Amy yêu thích sự sạch sẻ , bóng bẩy. Salon của cô tuy nhỏ bé vật dụng lại rất hiện đại với lối thiết kế trang nhã. Với Amy ,đây không chỉ là một beauty salon ,nơi cô làm việc. Nó gần như một ốc đảo của riêng cô , một thế giới riêng kỳ bí. Cũng chính nơi này đã cho cô rất nhiều cảm hứng trong sáng tác. Cô vừa là cô chủ ,vừa là thư ký trực điện thoại , vừa là bookeeping và cũng vừa là nhân viên khi cần thiết. Cuối ngày cô phải clean up giữ vẻ đẹp hào nhoáng cho căn tiệm.
Cánh của chính chỉ khép hờ ,một bóng đàn ông đẩy cửa bước vào.
- Chào ông ! Ông cần gì thế ?
- Cô vẫn còn mở cửa đấy chứ ?
Amy liếc nhìn đồng hồ , 6g 40.
- Vậy tôi có thể giúp gì cho ông ?
- Tối nay tôi rãnh quá đi ngang đây. Nếu cô có thì giờ tôi muốn được chăm sóc bàn tay.
- Vậy hả ? Vâng ,xin mời ông ngồi xuống đây.
Ông khách thả mình xuống ghế , ngã lưng dựa sát vào thành ghế khoan thai ngã đầu ra sau ,thả từng hơi thở chậm.
- Tôi không làm cô trễ nãi chứ ? Có vẻ như cô đang chuẩn bị đóng cửa.
- Không sao ! Tối nay tôi cũng thong thả ,sẵn lòng phục vụ khách walk- in.
Cô quan sát ông theo thói quen nghề nghiệp ,một thủ thuật để tiếp cận tâm lý khách hàng. Ông có vẻ là du khách , có lẽ trên 50. Da dẻ hồng hào ,quần áo rất chỉnh tề. Tuy hơi mệt mỏi vẫn toát ra một vẻ tự tin đường bệ.
- Thưa ông từ đâu đến ?
Cô nhúng đôi tay ông vào một chén lotion thơm phức với độ nóng vừa phải.
- Chà ,thoải mái quá nhỉ ! hương gì thơm là lạ. Tôi đến từ New York.
- Là hương Sả ,thưa ông !
- Oh ! Tôi có nghe đến Sả , hình như là một gia vị của người Á châu.
- Phải đấy ! Món ăn của chúng tôi dùng rất nhiều Sả. Sả còn được dùng như một hương liệu.Tinh dầu Sả có tác dụng kích thích hệ thần kinh , bài trừ mệt mỏi. Gia vị có Sả giúp thức ăn thơm ngon tiêu hóa dễ dàng.
Cô lấy một bàn tay của ông ra khỏi chén lotion và bắt đầu những động tác mát xa nhẹ nhàng. Bắt đầu từ cổ tay ,xoay nhè nhẹ ,xuống lòng bàn tay ,kéo ra từng đốt ngón tay , rồi xoa nắn trên những đầu ngón tay. Vừa làm cô vừa để ý sắc mặt khách. Gương mặt ông thư giãn từ từ...Ông này chắc thường xuyên lui tới các Salon ,ông biết cách thả lỏng cơ bắp. Bàn tay ông rất dày ,đầy đặn và ấm.Những ngón tay mập mạp hơi ngắn và chắc.Đặc biệt là ngón tay cái ,rất to và vuông vức như chìa hẳn khỏi lòng bàn tay. Móng tay cứng ,khỏe , phớt màu hồng. Ông vẫn lim dim đôi mắt.
- Bản nhạc gì thế cô?
- Là bản Aline , nhạc Pháp.
- Nhạc Pháp? Cô biết tiếng Pháp sao ?
- Rất tiếc là không , người Việt Nam chịu ảnh hưởng nhiều từ văn hóa Pháp , nên có rất nhiều nhạc Pháp dịch ra tiếng Việt.
- Âm điệu của bài hát rất nhẹ , lại sâu lắng. Tình ca phải không ?
- Ông đoán đúng rồi đấy. Chàng ra biển nhớ nàng đã họa hình người yêu lên cát. Biển chiều dữ dội vỗ sóng tràn bờ xoá sạch dấu nàng. Chàng khẩn thiết gọi tên người yêu.
- Wow ,lãng mạn lắm. Mà này ,cô bảo cô là người Việt Nam , sao không cho tôi thưởng thức nhạc Việt nhỉ ?
- Được thôi ,nếu ông đã yêu cầu. Xin ông đợi cho một lát.
Cô bình thản xoa nắn luôn bàn tay kia ,rồi cô đứng lên đi lấy một chiếc khăn ướt từ tủ khăn hấp nóng quấn gọn đôi tay ,rồi dùng một chiếc khăn khô khác ủ bọc ngoài. Xong ,cô đặt đôi tay ông định vị trên bàn. Cô đi đổi một CD nhạc Việt.Tiếng đàn guita của nhạc sĩ Vô Thường thánh thót vang lên. Những tình khúc của Ngô Thụy Miên.Cô pha cho ông một tách trà lài túi lọc để sẵn chờ nguội.Trở lại bàn làm việc , cô lần giở khăn rút ra một bàn tay. Cô cắt móng tay ông thật ngắn ,dũa lấy shape ,tỉa bỏ viền da dư xung quanh.
- Ông là người rất chủ động trong mọi tình huống.Rất can trường và nguyên tắc.Nhóm máu của ông có thể là 0...
- Hahaha...
Ông khách nhỏm mình khỏi lưng ghế 
- Cô biết coi chỉ tay sao ?
- Đâu có , tôi chỉ đoán bừa thôi mà.
- Gì nữa nào...Thú vị đấy.
- Ông bị thiếu ngủ , không vận động thường xuyên lắm ! Hãy để ý đến hệ thống tim mạch.
- My Goodness ! cô là con sâu trong bụng tôi à ?
-Hihihi.. Câu nói của ông chúng tôi nói theo cách khác. Tôi đi guốc cao gót vào trong bụng ông ra đấy...
- Cô thật biết cách pha trò nhỉ ! Hey ,hay là cô thử đoán xem tôi bao nhiêu tuổi nào.
Thám tử Sherlock Holmes sẽ nói sao trong trường hợp này nhỉ ? Đàn ông sợ nhất là bị đàn bà chê già.Đặc biệt là loại đàn ông thường lăn xả trên thương trường ,kể cả các học giả.Đối với đàn bà ,già là mất đi nhan sắc ,không được săn đón cưng chìu.Với đàn ông ,già cũng gần như phế thải ,là no more power và chờ chết. 
- Hãy cứ đoán tôi nghe nào !
- Ở lưng chừng...giữa middle age (40) tới over hill (50).
- Cô...quả là lợi hại đấy. này cô em ! Hãy nhìn kỹ vào mặt tôi...Nếu cô có khả năng đọc được ý nghĩ của tôi nữa , thì tôi sẽ thưởng cho cô.
Amy ngẩng lên nhìn ông ,để chìu lòng quý khách.
Vầng trán rộng ,phẳng. Đôi mày rậm rạp sẫm màu không đồng điệu với màu tóc nhàn nhạt ở hai bên thái dương. Mái tóc có thể đã hoa râm được che dấu bằng thuốc nhuộm óng vàng. Tam tinh rất sâu , thành một vạch sẫm giữa hai chân mày. Sống mũi thẳng sắc cạnh ,thành mũi đầy đặn ,đầu mũi to kín.Đôi môi hơi mỏng màu đỏ sậm ,cằm vuông hơi bạnh lại có nét chẻ giữa. Đôi mắt rất linh động ,viền da quanh mắt trũng sâu phủ màu sâm sẩm. Đôi ngươi màu xám nhạt đang hắt ra những tia nhìn chờn vờn như xoáy vào da thịt Amy.Giọng nói ấm ,âm vang rất uy quyền.
- Ông đang nắm giữ một chức vụ rất quan trọng. Cuộc sống đối với ông như canh bạc đầy thách đố.
- Hahaha...Điều này thì tôi nghe nhàm rồi. Hãy trả lời thẳng vào câu hỏi chính của tôi. Tôi đang nghĩ gì ? 
Đôi mắt ông thản nhiên rà khắp mặt cô. Mắt ,môi ,xuống cổ ,rồi dạn dĩ đậu lại ở vùng ngực...Hôm nay cô mặt chiếc áo khoét cổ khá sâu. 
Amy đã làm xong công việc chăm sóc bàn tay. Cô đứng dậy lấy một chiếc khăn nóng khác lau tay ông khách một cách tỉ mỉ.Rồi cô bưng tách trà đã pha sẵn mời ông.
- Trà à ! Vâng ,tôi thích lắm. Tôi vẫn ghé vào các tiệm trà ở phố Tàu thường xuyên.Trà của cô...hương hoa gì...ấy nhỉ ? Quen quen.
- Vâng , trà Lài ạ !
- Vậy hương hoa Jasmine tẩm vào trà có công dụng gì ?
- Làm dịu tinh thần của ông , đưa những khát khao cháy bỏng của ông về chỗ thuần lương.
Hahaha...
Lần này thì ông khách cười rất to , một cách sảng khoái. Cái bụng hơi phệ của ông cứ rung rinh theo nhịp cười...Mặc cho ông ta xả stress... Amy dùng một cái buffer đặc biệt đánh bóng từng móng tay của ông , cho đến khi chúng bóng lộn như gương.
- Trà ngon đấy ,thiết kế của căn tiệm này có phong cách lắm. Nó làm tôi nhớ đến Caesar's Palace của Las Vegas.
- Cám ơn ông quá khen.
- Tiệm của cô à ?
- Phải !
- Thu nhập có ổn định không ?
- Cũng tàm tạm...Thời buổi này đã khó khăn hơn trước rất nhiều.
- Tay cô không đeo nhẫn ,chẳng rõ cô có chồng chưa ?
- Có chứ ,và hai con.
- Thế à ? Trông cô cứ như con gái...
- Gái Mẹ...chứ gì ?
- Hahaha...cô sắc sảo ghê lắm. Cô có muốn tăng thêm thu nhập không ?
- Đã làm business ai lại không muốn ,tôi cùng từng thử nhiều cách mà không thành công.
Ông khách nhỏm mình sửa lại tư thế ngồi. Ông nhìn thẳng vào mắt Amy , một cái nhìn rất sâu...rất xa. Giọng ông chùng xuống ,tự sự...
- Tôi là Steven Brown. Cứ gọi tôi là Steven , tôi có thể tự coi mình như đã thành đạt. Tôi hiện là chủ của một công ty bảo hiểm có tên tuổi ở New York. Thú thật là trước đây tôi từng thấy thỏa mãn về bản thân mình. Trong vòng mười năm tôi đã đưa công ty của tôi lên trị thường chứng khoán. Tôi cũng có lắm đàn bà trong đời. Tôi có vợ và 3 đứa con. Các con tôi đều đã tốt nghiệp đại học và đang làm trong công ty của tôi. Mấy năm gần đây không hiểu sao tôi cứ thấy buồn buồn trong lòng. Tôi có tới 3 cô nhân tình.Một cô người Korean từng là thư ký riêng cho tôi ở New York. Một cô người Afganistan ở Texas chuyên chăm lo các bất động sản. Cô thứ ba người Anh Quốc gốc Philipine , cô này mới có 25 tuổi vẫn đi theo tôi xã giao. Vợ tôi đã có tuổi không thích can dự vào chuyện làm ăn. Bà ta sống riêng ở một nông trại lớn , ngoại ô thành phố New York.
Amy chăm chú lắng nghe và quan sát ông khách. Cô không bỏ sót một cử chỉ nào trên gương mặt ông.Giọng ông trầm đục buồn bã rất khác với lúc bước vào ,vẻ tự tin đâu mất. Ông có vẻ cô đơn cần người để tâm sự.
- Ông có đi khám sức khoẻ thường xuyên không ?
- Mỗi năm đều đặn ,gần đây tôi không ngủ được. Cứ chợp mắt độ 2-3 tiếng lại thức. Bác sĩ khuyên tôi phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Các con lại muốn tôi về hưu sớm. Cô có thấy tôi già không ?
- Không đâu ,ông trông rất phong độ.
- Tôi đã gần 60 rồi , vẫn thấy mình còn khoẻ lắm. Chẳng hiểu sao đôi lúc cảm giác hụt hẫng...trống vắng...như thiêu thiếu cái gì đó...không thuộc về vật chất.
- Ông có nhiều bạn bè không ? 
- Bạn bè ? Rất đông , nhưng phải gọi là đối tác thì đúng hơn. Chỉ có thể bàn công chuyện làm ăn với họ.
- Còn những người bạn cũ của ông ,từ thời ông còn đi học ấy.
- Tản mác mọi nơi , còn vài người gần gũi nay lại thành đối thủ cạnh tranh.
- Còn bố mẹ anh em ông ,họ hàng thân thích.
- Tôi xuất thân từ một gia tộc nổi tiếng ,đến đời tôi chẳng còn được bao nhiêu người. Tôi lại là con một ,bố mẹ tôi đã qua đời.
- Oh ! tôi xin chia buồn.
- Không sao ,tôi đã quen. Hồi còn trẻ tôi là một thanh niên đầy nhiệt huyết. Dù có gia sản thừa hưởng từ gia tộc ,tôi vẫn cứ lao đầu vào công việc , làm đến quên bản thân mình. Cuộc đời rất khắc nghiệt ,mà thương trường thì sóng gió chẳng khác gì chiến trường đâu.Chỉ cần một sa xẩy là có thể phủi tay.Tôi không có thì giờ dành cho gia đình nhiều. Tình cảm vợ chồng cứ dần dà phai lạt...Đôi lúc tôi thấy các con tôi hình như chỉ gắn bó với tôi vì gia sản hơn là tình cảm cha con.
- Còn các cô bồ xinh đẹp của ông ?
- Các cô ấy...còn làm tôi chán hơn. Những con búp bê xinh đẹp chỉ biết vòi tiền. Sau lưng tôi ,các cô ấy dám ngủ với bất cứ đàn ông nào...
Một sự cảm thông lan nhẹ từ trái tim Amy đến ông khách.Đây là bằng chứng của căn bệnh trầm uất thời đại.Một căn bệnh thường gặp nơi nhịp sống bận rộn. Con người một khi đã thành đạt về vật chất sẽ có khuynh hướng tìm về nội tâm. Cái nội tâm nguyên thủy của ông khách đã ngủ quên trong dĩ vãng giờ bật dậy. Nó đang bò ra khỏi trái tim ông ,gậm nhấm tâm hồn ông ,như một khát vọng mịt mờ.
- Ông không có nổi một người ý hợp tâm đầu hay sao ?
- Có phải cô muốn nói tới Soulmate ? Tôi muốn lắm chứ , tôi ước chi có một ai đó có thể gần gũi bên tôi ,có thể lắng nghe những tâm tư thầm kín của tôi. Một người có thể hiểu được tôi mà không phải nhiều lời ,biết thương mến tôi hơn là tiền bạc. Cô đừng cười tôi nhé ! Có lúc tôi phải trốn tất cả ,tìm đến một khách sạn yên tĩnh chỉ để nghĩ ngơi và đọc sách đấy...
Amy liếc đồng hồ ,đã 7g 30. Nhưng thật khó mà chào tạm biệt ông khách trong lúc này. Ông đã ngưng kể ,lại ngả đầu vào lưng ghế , chìm đắm trong suy tư...Amy hát nho nhỏ theo nhịp guitar của Vô Thường 
" Dù cho mưa , tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời. Dù cho mây , hay cho bảo tố có kéo qua đây. Dù có gió , có gió lạnh đầy ,giá tuyết bùn lầy...Dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em. 
Xin cho tôi ,như cơn mộng ru em ,đưa em vào lòng..."

- Cô hát hay thật , cứ như cô đang ru tôi ngủ vậy. Lại là một tình khúc lãng mạn phải không ?
- Một ca khúc rất trữ tình thưa ông. Chúng tôi gọi là nhạc thính phòng.
Ông khách vẫn ngã đầu tựa lưng ghế , vẫn lim dim đôi mắt...
- Cô có thể đưa tôi đi đâu đó ăn tối không ? Hãy giới thiệu với tôi vài món ngon Việt Nam có được không ? 
Giọng ông cứ như van nài , quanh đây cũng chẳng có lấy quán ăn Việt nào ra hồn. Trời tối lắm rồi , không thể đưa ông ta xuống phố Bolsa được.
- Rất tiếc là đã quá trễ thưa ông.Nếu có dịp tôi rất muốn giới thiệu đến ông , phong cách ẩm thực của quê hương tôi. 
- Ah ! Tôi quên khấy đi mất. Cô phải về mà , xin lỗi. Tôi thật đã làm phiền cô 
- Không sao đâu ! 
- Sao hôm nay tôi lắm chuyện thế nhỉ ? Rồi ông đột nhiên đổi giọng.
- Cô có muốn làm partner với tôi không ? Như một Job phụ ấy ,có lương hẳn hoi. Nếu cô đồng ý , mỗi tháng tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cô. Bắt đâu là 2 ngàn nhé , nếu cô làm tôi vừa ý con số sẽ do cô chọn.
- Tôi đâu có kinh nghiệm gì về công việc của ông.
- Cô chẳng cần đụng tới công việc của tôi. Tôi đã có 150 nhân viên. Cô chỉ cần đi ăn ,đi chơi và trò chuyện với tôi - như một người bạn ấy. Cũng không nhiều lắm đâu ! Mỗi năm tôi tới đây vài lần , nhiều lắm là 4 lần ,và mỗi lần chỉ ở khoảng 2-3 ngày là cùng.
- Ông Steven này ,Tôi tưởng ông đứng đắn nên mới hết lòng phục vụ ông. Xin lỗi ông nhé ,tiền của ông chẳng nghĩa lý gì đối với tôi.
Amy giận dữ đứng bật dậy.Cô không ngờ ông khách lại táo tợn đến thế.Nếu là một người đàn ông Việt , hắn chắc sẽ nhận một bạt tai.
- Xin ông hiểu cho , tôi cần phải đóng cửa để về.
- Ồ ,không ! Cô hiểu lầm ý tôi rồi. Cô không nhất thiết phải lên giường với tôi đâu. Ý cha ! Tôi thật là lẩm cẩm...Tôi chỉ cần một người bạn thôi , một người bạn đơn thuần...
Rồi ông móc bóp lấy ra một tấm business card trao cho cô.Cô hãy bình tĩnh từ từ suy nghĩ nhé , rồi trả lời tôi bất cứ lúc nào. Tôi đợi cô đấy , cô có thể bàn trước với chồng cô mà.
- Không cần phải suy nghĩ thêm đâu. Tôi không phải cái loại mà ông tưởng. Cứ cái kiểu gạ tình như thế này...hèn gì mà ông không bao giờ đạt được mục đích.
Rồi cô nhét trả tấm thẻ vào tay ông khách. Cô nhìn trân trân vào mắt ông.
- Nếu ông cần một Geisha , hãy xuống Los Angeles và tìm tới phố Nhật.
- Tôi không cần Geisha , tôi cần một người đàn bà đầy nữ tính như cô vậy.
Ah ! Tôi còn chưa trả tiền cho cô mà ,bao nhiêu ấy nhỉ ?
- Xin ông cho 30 đô, làm ơn.
Ông móc bóp lần nữa lấy ra tấm thẻ credit.
- Hãy charge 100 đô cô nhé !
- Không cần nhiều vậy đâu.
- Cứ thế mà , tôi đã làm cô trễ nãi. Coi kìa , 8 giờ rồi à ? Ui dào , cứ mãi nói chuyện với cô , tôi đã mất hết ý niệm về thời gian.
Amy nhìn sâu vào mắt ông khách , Ánh mắt ông trở nên rụt rè.
- Tôi charge 40 đô nhé , vậy đã đủ.
Ông khách đưa ngón trỏ lên miệng...
- Suỵt... ! Khách hàng luôn luôn có lý , cô nhớ không ?
- Tiêu chỉ của tôi mà lị.
Ông nở một nụ cười lúng liếng...
- Thế này nhé ! 40 đô cho dịch vụ manicure , còn lại là cho sự duyên dáng của cô đấy. À mà cô tên gì ấy nhỉ ? 
- Amy , là A ,m ,y. Sự duyên dáng của tôi nếu có , chỉ để tặng cho người thích. Không bán được ông ạ ! Cô còn đang lưỡng lự không biết phải làm sao...
- Amy à? Sao cái tên nghe Mỹ hóa thế nhỉ. Tên em...phải nghe như tiếng Việt mới phải chứ , còn chần chờ gì nữa...Không muốn về nhà với chồng con sao ?
Ông khách này đã quen ra lịnh cho người ta mà.
Amy charge 50 đô ,đưa ông giấy biên nhận để ông ký vào. Ông nhón lấy tấm business card trên bàn cô rồi ghi tên Amy vào đấy.Vừa ký tên ông vừa chậc lưỡi. 
- Em...thật là...Tôi thật lòng muốn đền bù cho em mà...Mong em đừng giận tôi ,em nhé ! Giọng ông kéo dài...mềm nhũn như thân tình đã lâu. Cô đưa ông ra tận cửa , gặp 2 gã security của mall đã chờ sẵn bên ngoài.
- Sao hôm nay cô Amy trễ thế ?
- Tôi xin lỗi , có ông khách này đến hơi trễ. Phiền các anh quá.
Đã đi ra , ông khách lại trở gót quay vào 
- Tôi có thể ôm em một lần không ? Chỉ là một vòng ôm thân tình. Chẳng lẻ , em lại sợ tôi sao ?
Hai gã security hóm hỉnh cười ,Amy cũng thấy yên dạ. Cô bước tới đưa hai tay ra.Ông ôm choàng lấy cô ,vòng tay ông xiết chặt trìu mến. Ông thì thầm vào tai cô...Sao em đằm thắm thế , tôi mong có em biết chừng nào.Hẹn gặp lại nhé ,sweetie.
- Vâng ạ ! hân hạnh quen biết ông.
Cô quay vào tiệm , dọn bàn ,gấp gọn sổ sách. Cô lục lạo tìm bóp rồi dợm tắt đèn. Điện thoại reng...Chắc ông xã gọi nhắc về đấy thôi. Cô nhấc phone.
- Anh hả , em về ngay bây giờ.
- Gì cơ ? Tôi là Steven đây mà.
- Oh ! ông bỏ quên cái gì à ?
- Tóc em...mùi hương Sã...đúng không ?
- .....

- Từ nay tôi sẽ gọi em là Lemongrass. Em lái xe về cẩn thận nhé !
Rất vui khi ở bên em. 

---muaphonui---
                      

Thứ Hai, 29 tháng 9, 2014

Thơ- tại anh





Chẳng phải tại mùa thu đâu !
Tại cơn mưa chiều bất chợt
Vì em không khoác áo kiêu sa
Ông trời dỗi hờn nên bắt tội

Hoa Sữa nồng nàn trãi lối
Yêu kiều chân sáo tiểu thơ
Tại anh đam mê quên cả tối
Nên mùa thu chảnh choẹ dỗi hờn

Trời bắt anh phải cô đơn
Dẫu quanh áo vàng áo đỏ
Dẫu ngập tràn lòng anh nỗi nhớ
Chỉ cho đi không thể nhận về

Ai biểu anh lắm đam mê
Thu qua -đông tàn xuân tới
Ai biểu trong lòng anh phơi phới
Mùa thu ảo ảnh bóng trang đài

Mưa phố núi 2011

Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014

Thơ- giấu tình






Ngày em rộn rã chân sáo đến bên anh
Mùa thu say nắng ngất ngư cơn gió lành
Trăng non treo đầu cành
Tay anh nâng phiền muộn
Hồn em đau đáu những ước mơ không thành
-
Ngày xa thành phố anh nhắn nhủ yêu thương
Cành hoa tang trắng theo anh suốt dặm đường
Thương anh như người tình
Chia đau như phận mình
Ngày đêm trông ngóng sợ áng mây u hoài
-
Buồn vui năm tháng gởi hết vào giấc mơ
Bờ vai ấm quá ru ngoan cơn mộng hờ
Đi qua tháng năm dài
Săn đón từng cơn mưa miệt mài
Xoáy mòn phế tích vết rêu phong trang đài
-
Ngày mai anh nhé ! Nếu em không về bên
Vần thơ lưu luyến khúc hát xưa dịu êm
Nguyệt muôn rằm vẫn sáng !
Tình anh như ngọn nến
Lời kinh đêm vọng mãi...
Thao thức đêm thâu một khoé môi khô ngậm sầu
-
Thơ anh một đời, gom góp yêu thương tặng người
Chắt chiu nỗi niềm đằm thắm cung mê dường
---
Giấu hết yêu thương ghém vào nhung nhớ
Giấu bước trăn trở tìm đêm hoang đàng
Giấu vào cổ tích phiến tình đa mang
Giấu giọt lệ đắng riêng em muộn màng

Mưa phố núi 20-9-2014



Thứ Hai, 15 tháng 9, 2014

truyện ngắn - Thiên đàng




Thiên đàng


- Bố ở trên đó...đó !
Thằng Ruth thường đưa tay chỉ lên trời mỗi khi có ai hỏi đến bố. Tôi trách Tracy :
- Bồ dạy con kiểu gì kỳ cục quá ! Anh ấy vẫn còn sống nhăn răn mà ... Nói vậy là trù ẻo ba thằng nhỏ, tội chết !
- Có khác gì đâu ! Anh ấy không nhìn con, không quan tâm đến dung nhan nó thế nào. Tôi thật sự mong cho ảnh chết phức cho mau.
Chỉ cần ảnh chết thì mẹ con tôi trở thành triệu phú.
- Bồ vẫn hận anh ấy vậy sao ? Yêu một người đàn ông đã có gia đình, tôi tưởng bồ phải bất chấp tất cả. Ảnh đâu có lừa dối bồ ngay từ đầu...
- Nhưng ảnh hứa sẽ ly dị vợ để cưới tôi. Chỉ là hứa suông ! Anh ấy bảo chỉ yêu mỗi tôi, không phải con mụ nghiện ngập đó.
- Bồ cũng là mẹ mà ! Còn ba đứa con gái của ảnh ? Chúng sẽ ra sao khi không còn bố bên mình ? Với người mẹ như vậy làm sao nuôi dạy con ?

Tracy lúc nào cũng đuối lý khi tranh cãi với tôi. Phụ tá cho văn phòng luật sư chỉ là cái vỏ bọc. Nàng chưa bao giờ biết dùng lý lẻ cho cuộc đời mình.
Chúng tôi thân nhau vì cùng tuổi. Vóc dáng cũng hao hao nhau. Tracy có rất nhiều mặc cảm với cuộc đời. Mà cái mặc cảm đầu tiên là do vóc dáng quá nhỏ bé của mình.
- Bồ thật buồn cười ! Trong khi có rất nhiều đàn ông đã nói cho tôi biết họ chú ý đến tôi vì sự nhỏ bé bất thường đó.
- Tôi không làm sao có được cái tự tin như bồ. Đàn ông chẳng đáng tin cậy đâu. Họ chỉ nói...và nói...

Tôi im lặng ...soi bóng mình dưới mặt hồ. Một gương mặt nhấp nhô nhòa nhập không rõ ràng...song, tôi vẫn biết chắc mình là ai chứ !
Chúng tôi chỉ sinh cùng năm nhưng khác ngày tháng, số phận của chúng tôi đương nhiên khác nhau. Tôi lớn lên ở Việt Nam, tư tưởng nguyên vẹn Á đông. Tracy được sanh ra và lớn lên ở Hawaii . Bố mẹ cô đều là người Nhật, thế hệ thứ nhất rất bảo thủ. Trong người của Tracy có chút phóng khoáng hoang dã theo phong cách của thổ dân Hawaii. Cô yêu thích tự do, thích sự đơn giản không tô vẻ màu mè. Đặc biệt cô rất thích nói. Nói hàng giờ không biết mỏi miệng, thiệt thà với bất cứ ai. Ai gặp cô lần đầu thường bị chinh phục bởi sự nhiệt tình, lịch thiệp. Tracy thường tỏ ra cảm kích nếu có ai đó quan tâm tới thằng Ruth.

Hôm nay Tracy rất buồn vì thằng Ruth không được tiếp tục học Karate .
- Sao vậy ? Bồ không có thì giờ đưa đón à ? Hay thằng khỉ lại dở trò làm mất lòng sư phụ ?
- Người lớn giở trò chứ không phải nó !

Rồi Tracy ngồi khóc rưng rưng...
Tôi lặng yên nghe bạn kể lể...

Một lần đến trường võ đón con, xe Tracy bị hết điện. Cha của một đứa bé trong lớp đã ra tay giúp nàng câu bình. Họ trò chuyện rôm rả với nhau, sau đó cùng vào Starbuck uống cafe. Hôm sau gã đến chỗ làm của Tracy mời nàng ăn trưa. Và chuyện chỉ có thế...

- Chúng tôi thật sự chẳng làm gì ! Con mụ đó là con rắn độc.
- Không làm gì cũng gần với chưa làm gì. Bồ phải hết sức thận trọng khi xã giao với người có vợ chứ !
- Bồ biết tánh tôi chỉ háo chuyện thôi mà, cái gã đó lại hóng chuyện có duyên hết biết...
- Là chồng của người ta...cưng à.
Nàng vẫn chưa hết uất ức...
- Mà cái gã đó cũng thiệt vô duyên... thậm tệ, mới để cho vợ gã làm to chuyện.
- Nghĩa là Tracy vẫn còn nhiều hấp lực đấy chứ...mới khiến vợ người ta ghen...
Nàng xìu ngay, tẽn tò, đôi má hồng hồng như con gái...
- Tại tôi là mẹ độc thân nên người ta ăn hiếp, lúc nào cũng nghĩ chắc tôi thèm khát đàn ông. Phải không ?
- Vậy khai mau nào, hắn có đẹp trai không ?
- Kha khá...Là dân chơi football

Ha ha ha...

Hôm nay thầy dạy võ nói chuyện riêng với Tracy. Mới đầu còn úp mở viện cớ trường ứ đọng võ sinh mà lại thiếu thầy huấn luyện. Bị Tracy tra hỏi lung tung thầy đành khai thật chuyện người vợ kia đã đến trường tố cáo đích danh Tracy. Họ chẳng qua không muốn bị phiền hà lôi thôi.

Tôi thấy bất bình dùm mẹ con nàng. Đây là xứ sở gì ? Sao có chuyện phi lý đến thế. Chuyện người lớn liên can gì đến học hành của thằng nhỏ.

- Bồ phải kháng cáo lên hiệu trưởng mới được ! Nếu không thằng bé đau lòng lắm.
- Tôi không dám ! Bà ta có thể làm to chuyện. Thằng Ruth vẫn chưa biết rõ nguyên do. Tôi chỉ nói cho con biết là tình hình tài chánh eo hẹp , mong con thông cảm.
- Lại nói dối con nít. Thằng bé sớm muộn rồi sẽ hiểu, nó có nguồn tài chánh riêng do cha nó cung cấp.
- Tới đâu hay tới đó đi mà, xin bồ đó. Coi chừng tôi sợ bồ quá, giấu luôn tâm sự thả xuống dưới hồ...

Mặt hồ rất yên tĩnh. Tâm tư nàng đâu có được bình yên. Những khát khao nhỏ nhoi từ đáy lòng nàng thật quá bình thường, mà nàng không dễ gì với tới. Người đàn bà nào chẳng mong cho mình một người đàn ông để được yêu thương chia sẻ, để bảo bọc nhau lúc trái gió trở trời. Ngày tháng cứ trôi vùn vụt, đã mang theo cô bạn trẻ trung liến thoắn của tôi. Tới lượt Tracy đang ung dung lặng ngắm bóng mình. Nàng có còn tự ngắm mình trong gương mỗi sáng ? Có còn cười duyên một mình để nhận thấy hàm răng nàng vẫn trắng, đều đặn tinh nguyên. Bờ tóc thề vẫn buông lơi dịu dàng ôm bờ vai mềm mại. Thoảng nhìn, ít ai nhận ra nàng đã ngoài bốn mươi. Tôi thừa cơ nhắc khéo.
- Phải dùng thêm kem dưỡng da mỗi tối nha, da khô quá rồi đó ! Và cả kem tẩy nám với chống nắng nữa.

Da bạn có vài chỗ sậm màu lốm đốm vệt đồi mồi, chung quanh vầng mắt đã xuất hiện nhiều nếp nhăn. Dù là phụ tá cho một văn phòng luật sư có uy tín mà nàng cứ lùi xùi như một bà nội trợ. Lúc nào Tracy cũng viện cớ.
- Tôi không có thì giờ . Tôi không cần đàn ông. Tôi phải lo cho thằng Ruth...
- Bồ mà không đủ hấp dẫn trong mắt tôi thì đừng hòng mà quyến rủ đàn ông !
- Tôi không thèm ...đàn ông xấu xa...
- Đẹp trai thì Ok chứ ?
- Lola...a !

Tracy rất hãnh diện vì con trai mình đang theo học trường tư thục công giáo. Một ngôi trường nhỏ thôi nhưng rất nghiêm ngặt, điều đó làm hài lòng cha thằng Ruth. Thằng bé ở trường tới 6 giờ chiều, nếu là trường công lập 3 giờ chiều đã tan học mà Tracy phải làm việc tới 5 giờ. Thời khóa biểu của hai mẹ con khép kín. Ngoài học võ thằng Ruth còn học bơi, tham gia Boys & Girls club. Thằng Ruth cứng đầu bướng bỉnh thường cãi lời mẹ. Nàng thường mặc cảm với mọi người xung quanh : " Xin lỗi con tôi hư lắm ! "

Tracy gần như không có bạn bè. Mỗi khi có dịp gặp chồng tôi thằng Ruth thường tỏ ra quyến luyến đặc biệt, mà chồng tôi thì rất sợ những trò nghịch ngợm quái quỷ của nó. Anh cứ kêu than là nó quá rán mắt thất thường. Tôi bảo với anh nó chỉ muốn gây sự chú ý của người lớn vì nó rất thiếu thốn tình thương. Chồng tôi không tin cho là mẹ nó đã chìu hư thằng bé. Lần nào nó đến nhà, nhà tôi đều có sự cố.
* Bầy cá của chồng tôi bỗng dưng phưỡng bụng lăn ra chết cả đám.
* Máy computer không hoạt động, hôm sau chồng tôi phát hiện một cục gum tổ bố nhét vào trong ở điện.
* Một que kem bằng gỗ nhét vào trong máy DVD...vv
Có lần Tracy đang làm việc thì người hàng xóm gọi đến, cô về nhà ngay thấy xe cứu hỏa đang đậu trước nhà mình. Sau đó mới vỡ lẻ ...buổi sáng hôm đó trong lúc chờ mẹ sửa soạn đưa đến trường, ông con táy máy vặn lò nướng.

Trong bữa lễ ăn mừng giáng sinh ở trường không biết thằng nhỏ nghĩ gì ...dùng kéo sởn một vạt tóc dài thiệt đẹp...của con gái người ta...Bị mẹ và các cô giáo rầy rà nó vẫn chầm dầm xụ mặt không thèm nói một câu xin lỗi. Về nhà nó lẳng lặng tự cạo sạch đôi chân mày của mình. Đôi khi nó có khuynh hướng tự bế, ở lì trong phòng cả ngày không nói với mẹ một câu. Những môn học nó thích đạt điểm rất cao, những môn không thích nó không màng tới. Mỗi khi đi cắm trại ở câu lạc bộ hoặc đi dã ngoại ở trường mẹ nó phải đi theo. Lúc nào Tracy cũng lo sợ thằng bé bị đuổi học.

Trong mắt chồng tôi Tracy là mẫu phụ nữ sống buông thả, vụng về, với bề ngoài không được bắt mắt đàn ông cho lắm. Trong mắt Tracy, chồng tôi lại là mẫu người mà cô ta mơ ước, đàn ông trung thành cần mẫn với mái ấm gia đình.

Có lẻ người ta thường mơ ước những thứ mà người ta không có.

Trong mắt tôi Tracy rất hiền lành nhân hậu. Cô rất khéo nhường nhịn người khác, chấp nhận mọi ánh nhìn từ xã hội. Thời con gái Tracy đã sống buông thả như những cô gái cùng thời. Cô dọn ra khỏi nhà cha mẹ khi đúng 18 tuổi, như một con chim sổ lồng bay về California với bạn bè, với những người đàn ông chớp nhoáng. Sau khi tốt nghiệp đại học được nhận tập sự ở một văn phòng luật sư. Tracy đã bị tiếng sét ái tình khi lần đầu chạm mặt boss Mr. Smith. Một vị luật sư đã có chút tiếng tăm hơn nàng 20 tuổi. Sau sáu tháng họ quyết định sống chung. Smith đã mua cho họ một căn townhouse xinh xắn nhìn lên một ngọn đồi thật thơ mộng. Nàng cứ tưởng cuộc đời mình mãi êm ấm trong vòng tay Smith. Khi cô mang bầu thằng Ruth được 4 tháng, Smith bỏ rơi cô trong ngôi nhà trơ trọi. Ông ta gọi điện thoại báo cho Tracy biết vợ ông ta đã tìm cách tự vẫn khi biết được bí mật của chồng. Smith buộc phải hứa với vợ không gặp Tracy nữa, và cũng để cô ta có điều kiện mà cai nghiện rượu. Những lời cuối cùng mà Smith đã nói với Tracy :

" Anh yêu em ! Yêu nhất trong đời anh. Anh cũng yêu quý các con anh. Dẫu mẹ tụi nó không ra gì, chúng vẫn thương yêu mẹ. Nếu ly dị anh phải mất một nữa tài sản. Chuyện của tụi mình từ từ tính sau. Em hãy vững vàng khi không có anh, nuôi dạy con đàng hoàng. "

Ông ta vẫn chu cấp tiền hàng tháng nhưng không bao giờ trở lại tổ ấm nho nhỏ đó nữa. Tracy sinh con một mình rồi lầm lũi nuôi thằng bé.

Thằng Ruth đã 10 tuổi chưa một lần gặp cha. Dầu hai cha con họ chỉ sống cách nhau có 30 phút lái xe.

- Bồ nói anh ấy ở Huntington Beach phải không ? Cho tôi địa chỉ nơi anh ấy làm việc.
- Để làm gì vậy ?
- Tôi sẽ tìm cách dàn trận để thằng Ruth gần gũi cha nó trước. Nếu ông ấy thích nó, tôi sẽ lộ rõ thân phận để cha con họ nhìn nhau. Tôi tin là phụ tử tình thâm.
- Bồ điên rồi ! Chúng ta mà làm điều gì khiến ông ấy giận...có thể sửa đổi di chúc. Tôi nhẫn nhịn bấy lâu nay chỉ chờ ổng chết để được chia gia tài. Bồ nỡ giết mẹ con tôi sao ?

Tôi nhìn gương mặt thiên thần của thằng Ruth, mái tóc nâu loăn xoăn, làn da con gái mịn màng. Đôi mắt rất to đang chớp nhẹ hấp háy cười với tôi. Nếu ông Smith mà gặp nó, ổng có thể cảm ơn tôi thiệt nhiều chứ ! Nếu thằng Ruth được gần gũi bố chắc sẽ nên thân hơn. Cả đời mình tôi cứ mong ước được gọi ai đó một tiếng cha. Thiên đàng của thằng Ruth là bố, của mẹ nó là bản di chúc. Còn thiên đàng của ông Smith ? Tôi rất muốn một lần gặp gỡ người đàn ông khả kính đó, để biết vì sao ông đã bỏ rơi mẹ con họ. Ông không nhớ thương da diết người tình trẻ đã mặn mà hết lòng với ông hay sao ? Ông không muốn đích thân nuôi dạy thằng con nối dõi biết đâu sẽ nối nghiệp ông ? Mới ngoài 60 ông đã nhuốm bịnh ung thư . Liệu những năm tháng ngắn ngủi còn lại ông có biết sắp xếp vén khéo cuộc đời mình. Cái gia tài đồ sộ của ông rồi cũng trở nên vô nghĩa. Sau khi ông chết, có chắc là vợ ông không nghiện ngập trở lại, rồi nhấn chìm nó vào men rượu nồng ?

Khi Tracy mới sinh con, cô đã dại dột gởi hình bé Ruth đến địa chỉ nhà riêng của ba nó. Mớ hình bị cắt nát rồi bỏ vào phong bì trả lại. Tracy đau đớn đến uất nghẹn. Từ đó họ không còn trò chuyện cùng nhau nữa. Mọi sự liên lạc qua trung gian một văn phòng luật sư.

- Bồ ngốc lắm ! Có thể vợ ông ta đã làm vậy. Sao bồ không gởi đến nơi khác , chỗ làm việc của ổng chẳng hạn .
- Trời ! Nghề của chúng tôi cần nhất là uy tín. Đối thủ của anh ấy có thể lợi dụng bất cứ thứ gì để chà đạp uy tín của ảnh. Cả đời ảnh cứ mơ ước một ngày được ngồi vào cái ghế thẩm phán !

Chỉ bấy nhiêu thôi tôi biết nàng yêu chàng lắm lắm ! Yêu trong lặng lẽ uất nghẹn...trong tức tưởi tôn thờ . Tất cả những người đàn ông sau đó đến với nàng chỉ là tạm bợ...Tình yêu của nàng tội nghiệp đến xót xa. Chuyện của họ cứ mãi là một dấu hỏi trong tôi. Có nhiều điều Tracy còn chưa nói hết với tôi chăng ? Hay chính bản thân ông Smith vẫn ôm giữ những bí mật mà Tracy không đủ sức khám phá ?

Chồng tôi lúc nào cũng nhắc chừng :

- Đừng có nhiều chuyện nghe chưa ? Đèn nhà ai nấy rạng ! Em mà xen vào có chuyện gì chỉ nhận được tiếng oán.

Cũng là một thiên đàng mơ ước - Sao của mỗi người lại quá khác xa nhau ? Tôi vẫn đồng tình với một thiên đàng có cha như của thằng Ruth. Rõ ràng là thằng bé cần cha hơn tiền. Với người đàn bà bị tình phụ như Tracy thì chẳng có gì bảo đảm hơn tiền. Một khi mà người ta đã không còn lòng tin với bất cứ ai. Từ khi mang bầu bé Ruth, cha mẹ Tracy coi như cô đã chết...Năm ngoái bố Tracy mất, nàng về nhà chịu tang một mình. Thằng Ruth không được dự đám tang ông ngoại. Nó cũng chỉ biết hình ảnh ông bà ngoại lờ mờ qua những tấm hình.

Thỉnh thoảng bố và mẹ thằng Ruth gặp nhau nơi tòa án vì công việc. Chỉ để nhìn nhau từ xa. Nàng đeo một kiếng mát thật bự để tiện quan sát chàng. Để nhận ra tình yêu một đời của mình đang tiều tụy hom hem. Để nghe những tiếng ho khúc khắc từ xa.

Chàng chỉ dám ngắm nàng từ phía sau lưng, dấu đi những thoáng u buồn rồi nói với người phụ tá của chàng (cũng là bạn của nàng )
" Cô ấy trông vẫn thế ! " Lần nào chàng cũng chỉ biết nói một câu.

***

Tôi thầm mong ước có một thiên đàng nho nhỏ cho những cuộc tình lỡ...cho những người đã trót yêu nhau...cho những ước hẹn không bao giờ đánh mất...Tôi tưởng tượng cảnh thằng Ruth nhảy múa tung tăng đang cầm tay cha mẹ bay lượn trên bầu trời - Nơi mà nó vẫn nghĩ rằng cha nó đang ở đó ! Bình an.

Mưa phố núi 21-12-2012

Thứ Tư, 3 tháng 9, 2014

Thơ- Hỏi Gió


Gió ơi từ đâu đến ?
Rồi sẽ về chốn nao . 

Khắc  sâu vào lòng đá
Từng cụm sầu lao đao
-
Trãi qua bao trăn trở ?
Cuồng phong hay dịu êm
Đã mấy mùa lầm lỡ ?
Vuột tháng năm buồn tênh.
-
Gió vút cao đại ngàn ?
Gió réo trên đỉnh thác ?
Gió trốn nơi rừng sâu
Truy tìm lan sắc lạ ?
-
Gió hát trên triền núi
Khúc lãng du mơ màng
Ta nghe nhịp trăn trối
Giọt từng giọt vỡ tan.

Mưa phố núi 3-9-2014

Thứ Ba, 2 tháng 9, 2014

Thơ - Chiều vẫn còn mưa



Người ngoảnh mặt khi tình chưa đủ lớn 
Chiều rất dài mơ ước trong veo 
Mưa cứ trút tim ơi đừng khóc 
Ánh mắt nào tan tác giọt mưa neo 

Anh cứ hẹn dẫu em không thể đến 
Anh cứ chờ vùi nhung nhớ bâng quơ 
Lùa khao khát vào theo từng nhịp thở 
Chuông giáo đường chầm chậm tiễn đưa 

Treo nỗi nhớ chơi vơi nơi cuối phố 
Để mỗi chiều anh còn cớ làm thơ 
Từng hạt nhỏ mưa rơi mềm môi mắt 
Nặng phiến tình ươm con phố mộng mơ 

Nhớ nhau biết mấy cho vừa 
Gởi theo câu hát đong đưa chút tình 
Thơ đi theo - người làm thinh 
Chiều hiu hắt phố mỗi mình với ta 

Mưa phố núi 2-9-2014