Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2013

thơ - GÕ CỬA

 
GÕ CỬA

 
Cụm nắng rũ, nép bên hiên sắp rụng
Mượn thềm nhà nương náu - nuối chiều.
Tiếng đàn trầm, lẻ loi buông ! Vỡ vụn.
Chiều chưa tàn, nắng trườn mình - loãng tan.

 
Còn sót lại chút mong manh ký ức
Ai thẩn thờ bên khung cửa. Đợi ai ?
Chút hiu quạnh tàn đông vừa đi trốn
Cánh thiên di còn lơ đễnh phương nào ?

 
Xuân gõ cửa gieo vào lòng mầm nhớ
Nỗi đau xưa râm rỉ trách than...
Ơi giọt nắng ! Hay tìm về câu chữ
Giãi yêu thương trên cung phím mơ màng.

 
Em gõ cửa ! Nếu lòng chàng đợi mở.
Khúc yêu thương xin tháp lại mộng mơ
Chiều sắp tắt, tình ơi ! Đừng khép cửa.
Ta còn gì ngoài nhung nhớ bâng quơ ?

 
Mưa phố núi 12042013

3 nhận xét:

  1. CHẠM… NẮNG CHIỀU

    Vẫn còn đó Người… một góc trời thơ
    Với trái tim Tôi luôn mở cửa.
    Một nửa yêu thương… chờ một nửa
    Khúc chiêu dương của thửa nắng chiều.

    Tia nắng hoàng hôn vẫn muốn nói lên điều.
    Tự ngàn xưa cái điều ai cũng hiểu.
    “ Nhưng ! chỉ có Người là chưa hiểu.
    Nên gã khờ tôi, vẫn ngọng nghiệu làm thơ.”

    Tôi đợi trông Người, dệt lại trời mơ.
    Bằng những câu thơ nuối chiều – nương náu.
    Những vần thơ… bật từ hồng tâm rỉ máu.
    Gõ cửa tiêu tương, cung bật sáo diều

    Tôi thẫn thờ bên khung cửa mỗi chiều
    Đợi Người… với bao điều khát vọng
    Dìu nhau đi trên đồng cỏ rộng.
    Tình ơi ! theo gió lộng bâng quơ

    Thuydu

    Trả lờiXóa
  2. Thương nhớ ? Xin gởi vào mơ...

    Gặp nhau trong mộng đẹp hơn ngoài đời.

    Trả lờiXóa
  3. Ừ...! thì nhớ thương ta gửi vào mơ
    Cho dòng thơ bơ vơ, loài lạc
    Bởi đời là mờ nhạt
    Nên thơ luôn lạc mãi....chẳng đường về

    Trả lờiXóa