Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013

truyện ngắn - CANH BẠC


 
 


Hắn chệnh choạng bước ra khỏi casino, cánh cửa tự động đóng ập sau lưng hắn. Cái nóng rát bỏng phà vào mặt khiến hắn tưởng mình vừa bị vứt ra sa mạc. Mẹ nó ! Cháy cả tui. Cái thói nghiện cờ bạc bắt hắn cứ tới lui chốn này. Chẳng có lần nào thua đậm như hôm nay, mấy khứa ấy đúng là tay tổ của Porker mà. Vét hắn nhẵn túi còn khiến hắn phục lăn.


Cờ bạc là bác thằng bần, ai chẳng biết. Nhưng có ai biết và hiểu rằng, cái nổi đam mê để trở thành bác thằng bần lắm khi mang cho hắn niềm hạnh phúc tột đỉnh. Cờ bạc là sự thách đố của trí tuệ, không có mưu mô, không có nhẫn nhục học hỏi thì đừng hòng trở thành thần bài. Thắng hay thua ? Đều có thể cân nhắc bằng lý trí, xoay trở trong tích tắc. Được mất đối với hắn đã không còn quan trọng. Nhiều khi thua xiểng liểng mà hắn lại thấy vui vì vừa khám phá ra một chiêu thức mới để nắm bắt cơ trí của đối thủ, những chiêu thức cùng sự lịch lãm mà đối thủ tặng hắn.


Hắn biết mình say lắm rồi không dám lái xe, móc túi tìm điện thoại gọi taxi. Chợt ai đó va vào hắn, điện thoại văng ra xa, hắn đâm cáu đứng trồng giữa đường. Hắn gờm gờm nhìn cô gái bằng lòng mắt đỏ hoe đang lúng túng nhặt điện thoại .
- I am so sorry !
- Mắt mũi để đâu ấy nhỉ ?
- May quá, ông là người Việt mình, mong ông thứ lỗi. Ông xem lại điện thoại có bị gì không? Hay em đền điện thoại em cho ông nhé !

Hắn nhìn kỷ cô nàng một chút, chẳng có nét gì thu hút trên gương mặt. Thân hình vừa vặn, thanh xuân. Thế này mới gọi là đàn bà chứ. Hắn nhếch mép cười, hấp háy đôi mắt lẳng mơ màng.
- Đền cô em cho tôi nhé ? Tôi vừa cháy túi, bụng đói mèm đói rũ ra đây. Có dám đãi tôi bữa tối rồi đưa tôi về khách sạn không?
Giờ đến lượt cô gái ngắm hắn, gương mặt vẫn thản nhiên...
- Không dám nghĩ ông đùa, trông ông không giống kẻ xấu. Nếu ông chỉ cần bữa tối em đây sẵn lòng. Nhưng em đang vội có cuộc hẹn trên kia. Nếu ông đủ kiên nhẫn ? OK, why not?
- Được thôi, tôi chờ nhé !
Cô gái chạy biến vào cánh cửa vừa mở ra. Hắn nhìn đuổi theo cặp giò săn chắc cười thầm.
" cánh cửa mở ra rồi cánh cửa đóng lại, sống ở đời biết ai dại ai thua? "

Hắn chưa bao giờ bỏ thời gian ngồi ngắm nhạc nước tại nơi này. Lần nào đến đây hắn cũng vội vã lao vào canh bạc, rồi lại vội vã ra về. Nhạc nước đêm nay du dương quá. Hắn thấy thán phục người đã nghĩ ra trò chơi này. Sự kết hợp đồng điệu giữa nhạc, nước và ánh sáng huyền ảo khiến nơi đây thu hút rất đông khách. Show diễn làm dịu bớt cái nóng oi bức của đêm hè Las Vegas. Hắn say sưa chiêm nghiệm trò kỷ xảo tuyệt vời, mọi người chung quanh hò reo vui vẻ, lòng hắn khoan khoái lâng lâng...

Liệu cô nàng có quay lại không nhỉ ? Liệu khuôn mặt phong trần của hắn có còn đủ sức thu hút nổi con bò lạc đêm nay? Có khi đen bạc lại đỏ tình. Ừ nhỉ , biết đâu đấy !

Màn diễn vừa dứt, mọi người tản ra. Hắn tìm một góc ngồi xuống châm điếu thuốc. Hắn đắm mình thả từng cụm khói mờ, cố nhả ra những cụm khói thật tròn, để cái vòng tròn trịa đó lớn dần lên, giãn nở đều rồi tan loãng. Hắn cười nhạo cái trò chơi ngu ngơ của mình, sao bỗng dưng hôm nay hắn lại chơi cái trò của 30 năm về trước...

- Đẹp quá ! Sao cụm khói của ông hay thế nhỉ ?

Hắn bận đắm chìm vào cõi mộng xa xưa...

" nữa đi anh ! To lên nữa, to lên nữa nào... ơ kia! sao vỡ mau thế ?
Đấy đấy, em thích vòng tròn này...đây nữa...ui chao... "

Vì những nụ cười của nàng mà hắn cứ đốt hết điếu này sang điếu khác.

Cô gái khẽ chạm bờ vai hắn.

- Ông đợi em thật à ?
- Ừ thì đợi, để được ăn một bữa thật ngon và uống thật say . Hắn nheo một mắt thả tình .
- Nhưng em không biết uống đâu, đừng ép em nhé !
Hắn thấy khoái cái vẻ nũng nịu trẻ con của nàng, hắn đứng lên choàng tay qua vai nàng . Họ đi bộ lững thững qua GMC nơi hắn biết chắc có nhà hàng buffet ngon nổi tiếng với món càng cua đế vương của Alaska . Nàng ngoan ngoãn đi bên hắn .
- Em có đến đây thường không ?
- Dạ không, em không biết chơi bài.Chỉ đến để coi show Thúy Nga, lúc nãy em vào trong ấy gặp bạn lấy vé .
- Em nghĩ ở khách sạn nào ?
- Ở nhà bà con, còn ông ?
- Tôi đóng đô ở Wynn, thường đến đây bất cứ lúc nào có thể .

Về đêm, cái nóng đã dịu xuống nhưng vẫn cứ rin rít hâm hấp . Cái xứ quỷ quái này không biết người ta sẻ sống bằng gì nếu không có những dịch vụ liên quan đến casino.
- Gọi tôi là anh Điền nhé, 52 tuổi. Kỷ sư điện toán, tôi sống ở Salt lake city, Utah, độc thân .
- Em là Minh Hòa 35 tuổi, nhân viên sở xã hội, có chồng hiện ở Phoenix, Arizona.
- Phu quân có đi cùng em không ?
- Anh ấy không thích xem ca nhạc, ghét cả Las Vegas .
- Thế Hòa được mấy cháu ?
- Chẳng có đứa nào !

Lề đường chật nghẽn người, chả lẽ người ta đến đây chỉ để đi bách bộ, để tán dóc và la hét ồn ào . Một cậu choai choai lướt scooter thật nhanh, lạng lách cứ muốn đâm vào Hòa. Điền kéo tay cô thật mạnh để tránh cú va chạm .
- Em đi vào bên trong này đi ! Bọn trẻ ẩu quá.

Họ xếp hàng vào bên trong nhà hàng , Điền móc túi lấy thẻ thanh toán bill. Hòa tròn mắt ngơ ngác.
- Ơ ! Sao bảo là muốn em đãi?
- Thì em đang đãi tôi một buổi tối vui đấy thôi, ngốc ạ !
Họ vui vẻ ăn uống bên nhau và nhận ra sở thích rất đồng điệu. Điền bẻ rất nhiều càng cua lớn để trước mặt Hòa, rồi xăng xái chạy đi chạy lại giữa những dãy bàn, phong thái tự nhiên vui vẻ. Sự thân mật cởi mở, họ cùng uống bia với nhau. Hòa đã say ngà ngà trong khi Điền vẫn rất tỉnh táo.
- Về chỗ anh nhé cưng.
Hòa bẽn lẽn ngả đầu vào vai Điền, Điền dìu Hòa ra cổng ngoắc taxi về khách sạn.

Để Hòa nằm ngay ngắn trên giường, Điền vào phòng tắm. Không ngờ mọi sự dễ dàng chóng vánh thế. Điền ngắm mình trong gương, vẫn còn săn chắc lắm, vẫn còn sức quyến rủ một người đàn bà đang độ thanh xuân. Điền thưởng cho mình một nụ cười tự mãn.

Tưởng Minh Hòa đã ngủ say, Điền rón rén nằm xuống bên cạnh. Để cho cô nàng nghỉ ngơi tí, đêm vẫn còn dài...Hòa quờ quạng tìm Điền, bàn tay cô vờn nhẹ trên vai đàn ông. Họ quấn lấy nhau. Tiếng Hòa cười khe khẽ trong bóng tối, nhịp rên hoan hỉ đầy ma lực...nó cứ thôi thúc bản năng của Điền. Điền thấy mình sung mãn như thời 30 tuổi. Hòa dịu dàng quá đỗi, bền bỉ dẻo dai, thân thể nàng đang cuộn từng cơn sóng. Sóng nhấp nhô cuộn bờ, họ lịm dần vào giấc ngủ bình yên, môi nàng he hé một nụ cười thỏa nguyện hồn nhiên như trẻ thơ.

Điền thức dậy giữa đêm, Hòa vẫn say sưa ngủ hơi thở phả nhè nhẹ, tóc rũ mềm từng lọn trên gối. Điền vuốt ve những lọn tóc nâu mềm mại, nghịch ngợm luồn tay massage nhẹ vùng da đầu. Hương nồng nồng quyến rủ...gây gây...Hòa xoay qua xà vào lòng Điền. Điền xiết thật chặt vòng tay, cảm nhận được dòng máu nóng chảy lan trên da thịt đàn bà.

Điền tỉnh giấc bởi hương cafe thơm lừng, mở mắt thấy Hòa đang ngồi chải những lọn tóc ướt. Điền ngây người ngắm Hòa... 30 năm trước Điền cũng thầm ngắm Lụa như thế, có khi còn dành lấy cây lược chải tóc cho vợ. Tóc Lụa đen mềm bồng bềnh như mây. Lụa cũng thuận tay trái và không thích dùng máy sấy khô tóc, để thỉnh thoảng Điền phải nhắc chừng : " Trời lạnh mà, em phải làm khô tóc kẻo bịnh. "

Da Lụa cũng nõn nà thế này, bờ vai mong manh không được đầy đặn như vai Hòa.

- Chúng ta sẽ gặp lại nhau được không cưng ?

Hòa ngưng chải, dùng khăn lau những đuôi tóc ướt, rồi tiến đến bên giường đặt một nụ hôn nồng nàn trên môi Điền.
- Em sẽ rất nhớ anh, anh tuyệt lắm !

Họ lại ghì nhau thật chặt, hòa quyện hơi thở. Chưa có đàn bà nào cho Điền nhiều ham muốn thế, bừng bừng lửa thanh tân.
- Mỗi tháng chúng ta lại gặp nhau, Hòa nhé ?
- Tùy anh ! Nhưng không phải ở đây. Em có bạn ở Salt lake city. Tiện đến chỗ anh chứ ?
- Được lắm ! Cưng ngoan.

Mỗi tháng họ lại gặp nhau, say mê quấn quýt nhau như một cặp đôi hoàn hảo. Điền chưa bao giờ thấy mình hạnh phúc hơn. Với Hòa, Điền chẳng phải bực mình, cũng không cần phải lo lắng gì. Hòa rất đúng hẹn , không đỏng đảnh làm dáng, không đòi hỏi từ Điền một thứ gì. Những lúc bên nhau cô chăm sóc Điền tỉ mỉ như một người vợ chăm sóc chồng. Hòa nấu cho Điền những bữa cơm ấm cúng, cùng Điền làm những điều họ thích. Xem phim, nghe nhạc, đi nhảy ở Disco...vv

Bên Hòa, Điền rất thoải mái cho đến một hôm Điền biết mình yêu Hòa tha thiết lắm, muốn cô hoàn toàn là của riêng mình nên bắt Hòa phải chọn lựa. Tại sao Điền phải chịu chia xẻ đàn bà của mình với một người đàn ông khác ? Dẫu người đó là kẻ tới trước thì đã sao? Nếu hắn không có khả năng mang hạnh phúc cho Hòa thì có lý do gì để giữ nàng bên mình ? Hòa chẳng bao giờ nói về chồng mình nhưng tự Điền hiểu được, bởi Hòa lúc nào cũng nồng nàn đầy khao khát.

Sau một năm qua lại Điền đặt thẳng vấn đề .
- Anh rất yêu em, không thể xa em được nữa. Em có yêu anh không ?
Cô ngước đôi mắt thoảng thốt nhìn Điền. Đôi mắt của con thú bị dồn đến cuối đường.
- Anh biết, anh không có quyền yêu cầu em như vậy. Nhưng anh không thể cứ dối lừa mình mãi. Từ lúc có em anh không còn hứng thú với ai khác, Las Vegas cũng không. Những lúc không em anh thấy mình rất buồn rất trống vắng.

Hòa thở dài quay đi dấu những giọt lệ nóng hổi.

- Em cũng yêu anh phải không ? Chúng ta cần có nhau suốt phần đời còn lại.

Hòa xiết chiếc gối vào ngực mình nén cơn bấn loạn. Hòa biết mình sẽ đi tới nước này, đối diện với sự thật. Hòa biết mình sẽ làm gì , phải làm gì ! Nhưng Hòa không ngờ Điền lên tiếng sớm vậy.

- Vẫn như từ trước đến giờ được không anh ? Đừng ép em mà !
- Nhưng tôi là đàn ông, không thể chấp nhận em cứ đi đi về về. Em nên mạnh dạn đặt thẳng vấn đề với chồng em, anh ấy nên hiểu mà rút lui .

Đôi mắt con thú hoang đang ngước nhìn người thợ săn, từ bàng hoàng đã chuyển sang kinh hãi. Giây lâu cô từ tốn trả lời .
- Em quý mến anh, và cũng rất yêu thương chồng em. Chúng em kết hôn đã 10 năm rồi, quen nhau từ thời highschool, chúng em là tình đầu của nhau. Xin anh hãy hiểu cho em ! Em không xa anh ấy được .
- Còn tôi ? Tôi là cái gì của cô ? Hay chỉ lúc nào cần thì cô chạy đến ?
- Anh ...
Điền đứng phắt dậy đá vào chiếc ghế trước mặt. Máu nóng bừng bừng trên đỉnh đầu khiến anh lính quýnh không giữ được sự điềm đạm thường ngày. Anh đang làm Hòa sợ...nàng vẫn ngồi bó gối trong im lặng. Hòa ngắm những bông tuyết đang xà thấp ngoài kia . Cô nghĩ tới chồng đang cô đơn ở nhà...chắc anh cũng đang thẫn thờ ngồi ngắm bông tuyết bên cửa sổ... chắc cũng đang nhớ cô...đang trông ngóng mõi mòn...Một người chồng hàng tháng chở cô ra phi trường rồi lại đón cô về trong sự chờ đợi nhẫn nại. Có bao giờ Hòa lại muốn mình làm người vợ phản bội . Đã bao nhiêu lần cô thấy khinh khi bản thân mình. Sao Hòa không được như những phụ nữ bình thường khác. Họ lấy chồng rồi sanh con đẻ cái đầy nhà, cuộc sống cứ phẳng lặng trôi êm . Đã nhiều lần Hòa muốn bỏ cuộc, không phải đi về giữa hai người đàn ông .
- Cô tham lam ích kỷ nên muốn vẹn cả đôi đàng chứ gì ? Bởi vì cô còn trẻ, nhưng tôi già rồi. Tôi cần một điểm tựa bền vững.

Những lời đay nghiến của Điền như những mũi dao nhọn khứa sâu vào trái tim Hòa. Nó cứ từng nhát, từng nhát một...
- Anh bình tĩnh đi anh ! Nếu thương em cho em một thời gian nhé anh . Đừng trẻ con như thế, anh làm em khổ lắm !
- Cô cho rằng tôi sung sướng lắm hay sao? Tôi vui bao nhiêu mỗi lần cô đến, thì cũng đau bấy nhiêu mỗi lần tiễn cô. Đây là xứ của văn minh và tự do, chúng ta cần phải xóa bỏ định kiến, phải sống cho ra một kiếp người em ạ !

Cô đến bên anh ôm choàng lấy Điền vỗ về, Điền nâng cằm cô lên , nhìn thẳng vào mắt cô.
- Nếu em nói em không yêu tôi. Tôi sẽ buông tay không làm khổ nhau nữa, vậy em nói đi. Chồng em hay tôi ?
Cô ngã vào ngực Điền nói trong tiếng nấc.
- Đã đến nước này em không thể dấu anh. Hãy cho em một đứa con, anh Điền !
- Đừng ngốc thế cưng ! chúng ta yêu nhau vì chính chúng ta không phải vì những đứa con.
- Nhưng em rất cần một đứa con với anh.
- Sao không đẻ cho chồng em ? Hả cưng ?
Điền hôn lên những giọt nước mắt long lanh . Những giọt nước mắt tự nó không biết nói dối, nước mắt Hòa mặn mà nồng nàn như thân thể cô. Hòa vừa nói vừa khóc.
- Chồng em bị bịnh thận, không thể có con. Xin anh một đứa con rồi anh bỏ em cũng được, em không đòi hỏi quyền lợi gì cả.
- Khoa học tiến bộ vượt bậc, sao em không nhờ đến bác sĩ phải đơn giản hơn không ? Sao phải chà đạp lên tình cảm của tôi ?
- Em làm gì có tiền ? Cũng không tin tưởng vào sự sinh sản vô tính. Em mong ước một đứa con có trí tuệ của anh, tâm hồn của em...nhân cách như chúng ta. Cũng đừng bắt em phải xa chồng , em không thể nào làm được.

Vị mặn của nước mắt đậm dần thành muối, muối lại pha chút ớt đang xát vào lòng Điền xót xa. Khốn nạn quá ! Đây mới chính là mục đích mà em đã đến với tôi. Vậy mà tôi cứ ngỡ em yêu tôi như tôi đã yêu em.

Điền xô Hòa ra , bỏ chạy ra ngoài tuyết. Tuyết vẫn rơi nhè nhẹ...bồng bềnh .

Không áo ấm , không giày dép, Điền cứ thất thểu trong đêm. Mặc kệ tuyết , mặc kệ gió, mặc kệ Hòa đang khóc ngất trong kia. Chưa có canh bạc nào khiến Điền thua rạt như làn này. Thua không thể nào xoay chuyển, thua mà bất phục, thua trong đau đớn tủi hờn. Hòa ơi ! Em ác lắm. Giá mà tôi có thể tôi tiếc gì với em kia chứ ?

Điền không dám về nhà, cứ lững thững trong đêm. Tuyết cứ nổi to lên ngập chân tôi đi ! Rồi ngập lên mũi, lên tận đầu Lúc này tôi thèm được đông cứng như pho tượng đá. Tôi thà là một tượng đá không có linh hồn.

Ba mươi năm trước vì quá yêu Lụa , Điền đã làm phẫu thuật cắt bỏ ống dẫn tinh. Vì Lụa bị bịnh tim bẩm sinh không thích hợp với vai trò làm mẹ. Nào ngờ, Lụa lại ra đi quá sớm.

Đã quá nữa đêm...tuyết vần vũ thành cơn bão lớn phủ ngập vạn vật một màu trắng ngời ngời. Bão lòng trong bão tuyết, hởi kẻ độc cô cầu bại ? Mi còn thức hay không ?

Mưa phố núi 9-9-2012
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét