Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013

tùy bút - BỜ VAI ĐIỂM TỰA








tranh Sergey Smirnov


Mất cha rất sớm, tôi thấy mình chông chênh giữa cuộc đời. Cũng không có anh trai bên cạnh, tôi thích nương tựa vào cậu vào chú. Cậu thương tôi lắm nhưng rất nghiêm, tôi không dám lại gần. Chú cưng chiều tôi nhưng tánh tình xốc nổi, chú thường làm tôi đau vì những trò nghịch ngợm. 

Rồi những ông cậu ông chú cũng lần lượt đi lấy vợ. Tôi tìm cảm giác an toàn ở những người bạn, người đàn ông nhiều tuổi hơn mình. Tôi tránh né những cậu bé non choẹt miệng còn hơi sữa, ngu ngơ chập chững. 


Đàn ông phải từng trải phong sương thì tôi mới cho họ là đàn ông đúng nghĩa. Tôi thích những khuôn mặt góc cạnh bụi bặm, thích sự lăn lộn xông pha, thích tánh người trầm tĩnh, hành động nhiều hơn lời nói. Tôi tìm kiếm chân dung họ từ nhân cách, từ sự hiểu biết hơn là chức phận hay kiến thức. Tôi ghét sự phô trương, ghét cả sự tự ti giả tạo. Có quá nhiều học giả tự tôn, nhiều doanh nhân đấu của, có lẻ chính họ cũng không biết rằng, họ ! Những con rối trong đời. 

Thể chất yếu đuối tôi sợ người ta ăn hiếp mình, nên trốn vào chiếc vỏ cứng như loài ốc mượn hồn. 
Bản tánh nhạy cảm tôi sợ đời lường gạt, hay cố bao bọc mình trong chiếc vỏ bánh dửng dưng. 
Quá đàn bà nên sợ mình sập bẫy đàn ông. Chỉ muốn mình mãi được làm cô bé. 

Chiếc vỏ ốc có thể vỡ khi cọ sát. 
Vỏ bánh dễ bị cháy khi quá lửa. 
Và, cô bé một ngày cũng sẽ lớn. 

Anh đã lẳng lặng trao bờ vai cho tôi. Bờ vai phong trần ấy mong che chở được tôi những khi trời trở cơn bảo tố, làm một chiếc dù để tôi khỏi ướt lạnh giữa cơn mưa. Anh ngồi yên hàng giờ cùng tôi ngắm ánh tà dương, thả hồn trôi theo những tình khúc, đếm nhạc mưa rơi tí tách bên thềm. 

Mưa là tôi ? Hay mưa đã trong anh. 

Anh chấp nhận làm chiếc bóng đi lặng lẽ bên cạnh đời tôi. Chỉ để được nghe tôi cười khúc khích...chỉ để thỉnh thoảng được hôn một bàn tay nhỏ bé run rẫy ướt mồ hôi. Hay để đắm hồn cùng tôi vào hương ngọc lan dìu dịu... 

Tình cảm trong chúng tôi xuyên qua những cơn mưa, tiếng sóng vỗ dào dạt gọi bờ, màu biển khơi gọi mời sắc biếc...Là nỗi nhớ...là chờ đợi...là...vv... của tâm thức, một thế giới mà - chẳng có ai nắm bắt bao giờ. 

Anh ơi ! Em thèm hương cà phê anh uống mỗi ngày, 
nghe những bản nhạc do anh chọn lựa, 
thích màu nắng nơi anh ở... 
Thích một ngày làm việc từ rất sớm của anh, 
thích những chiếc sừng gãy đi rồi mọc lại, 
thích thái độ ồn ào bất nhất, 
thích cả những nỗi im lặng đầy ý nghĩa từ anh. 

Vì trên hết, anh chính là đàn ông như hiện thân của trăm ngàn đàn ông khác. Nhưng anh không làm bộ làm tịch dù có đôi chút ba hoa. Không thô kệch dã man dẫu có hơi háu thắng. Không tranh dành thiệt hơn dẫu có tí tham lam. 

Chỉ có thánh mới hoàn hảo anh nhỉ ? Mà trước khi được phong thánh, họ cũng từng là đàn ông như anh vậy ! 

Với anh, em biết mình là một nỗi ám ảnh, sẽ thêm một nét chấm lặng vào đời anh, để anh luôn thấy mình bao dung hơn người khác. Để anh được hãnh diện vì anh cứng cõi hơn họ. Để anh lãng mạn hơn những kẻ tự cho mình lịch lãm phong lưu. Để anh còn biết yêu, biết khao khát, biết chờ và biết đợi. 

Anh đã có mọi thứ mà vẫn không có em, phải không anh ? 
Cũng như em có tất cả những thứ mà một người đàn bà bình thường cần có, chỉ thiếu mỗi anh thôi ! 

Nếu cuộc sống quá vuông tròn, ta chắc không làm nỗi một bài thơ. 
Nếu cuộc đời mãi xuôi chèo mát mái chẳng ai cần quan tòa và bác sĩ. 
Nếu bình minh rất dài ai còn biết tiếc những hoàng hôn. 
Nếu đàn bà trên đời đều đẹp, đều dịu dàng mực thước, thì ai mơ đến em ngoài anh ? 

Cần và đủ ! Đó chính là chúng ta, anh có nghĩ vậy không ? 

Em mong rằng, mình mãi mãi là cô người yêu bé nhỏ, nhỏ xíu xiu xiu để được nằm gọn trong lòng bàn tay anh, ngủ ngoan trong tim anh, và mãi thơm trong hồn anh. 

Đừng bắt em bước ra khỏi trang thơ anh nhé ! Em sẽ chết mà không kịp vẫy tay từ biệt anh. 

Em có một ước nguyện này thôi nè. Nếu có thể gặp anh một ngày...sẽ bắt anh cởi áo...để em được một lần...cắn...thật mạnh vào bờ vai bên phải của anh. Cắn cho tới khi vai anh bật máu...và nếu anh có đủ sức để chịu đựng ( mà không chết ). Em sẽ cố cắn thành một vết sẹo có mẫu tự đầu tên em. Một vết sẹo sẽ không bao giờ nhạt phai. Lỡ một ngày khi anh già yếu, mắt kém lèm nhèm thì vẫn sờ được nó, để suốt đời này anh phải đau đáu nhớ em. Nhớ đến hết kiếp này rồi sang kiếp khác, kiếp khác nữa... 


Em chẳng cần gì hơn thế đâu ! Chỉ một bờ vai anh thôi...một bờ vai thầm lặng...ẩn nhẫn...mang dấu ấn của chỉ riêng em. 

Với anh em sẽ không bao giờ có tuổi, sẽ mãi mãi xinh đẹp ngây thơ hoài như thời áo trắng ngập tràn mộng mơ. 

Với em anh không cần phải tiếc những hoàng hôn, không sợ bóng đêm, không nãn lòng trước sóng gió bão dông. Mãi mãi anh là người đàn ông mẫn cảm, can trường nhất, giàu có nhất, và nhân ái nhất. 

Anh sẽ không bao giờ bị bí đề tài...em thích anh viết nữa...viết nữa về những hoài niệm dấu yêu...những cơn mưa đậm màu ký ức...nồng nàn hơn những nhớ và thương. Chữ thương hợp với chúng ta nhất, đạo đức nhất, và bổn phận nhứt. 

Bởi chỉ từ câu thơ con chữ, em mới thật là em, mới thuộc về anh... dám hôn anh...và cầm tay anh dạo biển mỗi chiều. 

Nơi em ở chỉ cách biển có 10 phút, mà xa anh nữa quả địa cầu. 
Em chỉ đáng tuổi em út anh thôi...mà gần anh trong hơi thở. Chỉ cần bàn tay của em thôi phải không anh ? Đủ để anh nắm giữ cả cuộc đời này mà chẳng cần phải tiếc nuối điều chi. Để anh cứ mãi là đàn ông mà không bao giờ thành thánh. 

Bờ vai anh êm lắm, vừa ấm lại ngập hương cà phê. Tựa đầu vào vai anh, em lắng nghe tiếng trùng dương gọi bờ... thác đổ ào ào chiều Đà Lạt mù sương... tiếng nhạc mưa êm êm ru giấc...tiếng loài sói hoang gọi đàn...tiếng bầy chim xa tổ vọng ngàn...tiếng loài ong ve mật...Và ! Em còn nhìn thấy những giàn bầu giàn mướp lủng lẳng trái xanh rờn... 

Riêng tiếng của trái tim em thì anh cần lắng lòng để được nghe thật rõ...bởi điều gì ở em cũng thật nhỏ , thật mong manh. 
Em đã nhắm mắt lại rồi, anh đừng nhúc nhích nha ! Em sẽ giật mình...sẽ thoảng thốt sợ mất một bờ vai...mà em biết mình suốt đời còn mượn... 

Anh ơi ! Em đang nhìn thấy cả một vạt rừng...ngan ngát xanh ! 

Mưa phố núi 22-9-2012

2 nhận xét: